Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 317: Không chỉ như thế, không chỉ vẻ ngoài (1)

Trác Tình vui vẻ một hồi, nhìn thấy Dịch Thư Nguyên lại ở bên đó cầm bút viết chữ, liền đứng ở bên cạnh nhìn.
Chỉ thấy Dịch Thư Nguyên rõ ràng đang viết thư từ, nội dung đại khái là, giang hồ khách Long Phi Dương đưa Trác Tình ra ngoài lang bạt vài ngày, lúc trở về sẽ thay nàng chuộc thân.
Biểu cảm của Trác Tình trở nên vô cùng đặc sắc, Long đại hiệp có lẽ không biết, nhưng đây quả thực là đang đánh mặt của ma ma, lúc này nàng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của ma ma lúc nhìn thấy bức thư này là cái dạng gì.
Nhưng Trác Tình bây giờ lại không thấy sợ hãi thế nào, ngược lại có chút tiếc nuối vì mình không được nhìn thấy.
Viết xong thư tín, Dịch Thư Nguyên liền niêm phong thư lại, sau đó đưa ra ngoài cửa sổ, đồng thời trong miệng thổi ra một hơi ra ngoài.
"Vù vù."
Một đạo gió rõ ràng xuất hiện, vào lúc Trác Tình chạy đến bên cửa sổ nhìn, thư tín đã bay về phía không trung.
"Nó đi đâu?"
"Đương nhiên là đi tới Vân Hương Các rồi, lấy tính khí của tiên sinh, đại khái là sẽ cho nó xuất hiện ở bên trong phòng của ngươi, dẫu sao thời điểm rời đi cũng không có đóng cửa sổ."
Hôi Miễn đứng trên bệ cửa sổ nói một câu như vậy, một người một chồn quay lại nhìn Dịch Thư Nguyên, thấy hắn khẽ gật đầu.
Một đạo gió mát mang theo phong thư một đường bay về phía bến cảng ngoài thành, bay tới phía Thập Tam Lâu Phường ở hạ du, lướt qua rừng đào, vòng quanh một trận cánh hoa, sau cùng rơi xuống trên bàn trong khuê phòng của Trác Tình, đồng thời cũng mở chốt cửa phòng ra.
Thư cũng không giống như Dịch Thư Nguyên nghĩ phải đến chập tối mới bị người phát hiện, bởi vì thư đến không bao lâu, ngoài cửa liền chạy tới một nữ tử.
Người này chính là nữ tử áo vàng trước kia Dịch Thư Nguyên gặp qua một hồi, chỉ là bây giờ đã đổi thành màu lam, nàng đi đến trước cửa bước chân liền biến nhẹ một chút.
"Trác tỷ tỷ, Trác tỷ tỷ, ngươi đang ngủ sao? Nghe nói tối hôm qua ngươi cũng lên thuyền hoa hả?"
Nữ tử cười hì hì hỏi một câu, thấy bên trong không có động tĩnh liền lập tức lộ ra thần sắc mất hứng, lúc rời đi theo bản năng thò tay đẩy cửa.
Không ngờ "Két.." một tiếng cửa liền mở ra.
Không khóa?
Nữ tử nhìn vào bên trong một cái, rón ra rón rén đi vào, phóng qua bình phong nhìn tới trên giường một chút, đệm chăn bên đó đều chỉnh tề, rèm cửa cũng không bỏ xuống.
"Trác tỷ tỷ? Trác tỷ tỷ!"
Người rõ ràng không ở trong phòng?
Nữ tử lập tức bước nhanh đi vào, thấy cửa sổ mở ra, mơ hồ có cánh hoa theo gió bay vào, tiếp đó từ cửa sổ sàn nhà trải mãi cho đến trên mặt bàn là nhiều cánh hoa nhất, tầm nhìn cũng tự nhiên thuận theo cánh hoa thấy được phong thư trên bàn.
Nữ tử cầm lấy phong thư nhìn qua, trên mặt bìa viết chữ to.
"Tam Nương thân mở."
Tam Nương chính là tú bà của Vân Hương Các.
Nhìn chữ viết mạnh mẽ hữu lực này, hoàn toàn khác biệt cùng hành văn tú khí của Trác tỷ tỷ.
Trong lòng nữ tử hơi nhảy dựng, theo bản năng đi đến cửa sổ nhìn xem bên ngoài, sau đó quay lại cầm theo phong thư đi tìm tú bà.
Lúc này là sáng sớm, Vân Hương Các khá là thanh nhàn, thỉnh thoảng nói vài lời dễ nghe với khách là được rồi.
Đang lúc tú bà đứng ở trước cửa đong đưa quạt tròn nhìn tới rừng đào phương xa, nữ tử cầm thư vội vàng hấp tấp chạy tới, nhưng cũng không hề nghĩ tới việc lộ ra khiến cho chú ý.
"Ma ma, ma ma."
Nghe được giọng kêu, tú bà liền nhướng mày nhìn qua người đến.
"Vội vàng hấp tấp, còn ra thể thống gì nữa, có chuyện gì?"
Nữ tử lấy ra thư tín đưa tới, đồng thời thấp giọng nói.
"Trác tỷ tỷ không ở trong phòng, trên bàn có phong thư này."
Trái tim tú bà hơi có cảm giác không ổn, tiếp nhận phong thư lập tức xé mở xem xét, vừa nhìn qua lập tức liền tức giận vô cùng, thịt nọng trên mặt cũng nhăn lại cùng nhau.
"Giỏi cho một tên giang hồ khách, còn ngươi nữa, nha đầu chết tiệt này, gan cũng thật mập, cũng dám đi cùng hắn! Là đã quên thủ đoạn của lão nương rồi sao."
Thấy tú bà bên đó giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nữ tử mang thư tới sợ tới mức không dám lên tiếng.
!
Không đề cập tới bên Vân Hương Các sẽ làm ra phản ứng gì, dù sao Dịch Thư Nguyên bên này cũng không vội chút nào.
Thậm chí Dịch Thư Nguyên cũng không có gấp gáp để ý tới sự tình miêu yêu, cái loại mệnh số biến hóa kỳ lạ này tuy rằng rất đặc thù, nhưng trải qua lần biến hóa thứ nhất trước đó, hắn cũng đã mơ hồ nắm chắc vài phần thần tủy về đạo của bản thân, cũng không phải gấp gáp khám phá miêu yêu.
Có thể tự mình hoàn toàn hiểu được tự nhiên là tốt nhất, sau đó lại tìm phương pháp khác coi như là dệt hoa trên gấm.
Nhưng Dịch Thư Nguyên đồng dạng cũng không vội mà chuyên môn tìm một chỗ ngộ đạo, một là đạo này chưa hẳn cần bế quan tìm hiểu, trong suy nghĩ như gần như xa trong lòng tự có chút ngộ ra.
Hai là, Dịch Thư Nguyên cũng hy vọng trước mắt làm xong việc đã đáp ứng người khác.
Buổi sáng, bên trong Mộc Hinh Trà Phường, Dịch Thư Nguyên đã có vài ngày không lộ diện lại một lần nữa xuất hiện ở nơi đây.
Tiểu nhị bên ngoài vừa nhìn thấy Dịch Thư Nguyên lập tức nhiệt tình mời chào hắn đi vào, cũng khiến chưởng quầy trà lâu cao hứng đến hư mất, đích thân rời quầy đi tới hành lễ ân cần thăm hỏi.
"Dịch tiên sinh à, ta còn tưởng rằng ngài không trở lại nữa, mau mau, pha trà tới vị trí cũ cho tiên sinh!"
Dịch Thư Nguyên trả lễ về, sau đó cười nói.
"Hôm trước bên biên giới kênh đào lại có một chút lời đồn, Dịch mỗ trong khoảng thời gian này liền trầm tư suy nghĩ, biên soạn một đoạn lời cuối sách hà bá rơi , sách thành không kể ra liền khó chịu, hôm nay liền lại tới làm phiền!"
Trà lâu chưởng quầy nghe xong mừng rỡ trong lòng, vẻ mặt đều là nụ cười.
"Ai nha, tiên sinh nói cái gì mà quấy rầy chứ, nếu như tiên sinh nguyện ý trường kỳ kể chuyện ở bổn lâu, đừng nói là quấy rầy, chính là ăn hoa hồng thêm hai thành cũng không vấn đề gì nha!"
Ban đêm đoạn thời gian trước, động tĩnh chỗ đường sông không nhỏ, rất nhiều người trên bờ sông, nhất là một chút người của đội thuyền trên nước đều thấy, có một hồi trên sông trôi nổi đầy cá chết, chỉ là rất nhanh đều bị nước cuốn trôi đi.
Chuyện này cũng được truyền ra trong dân chúng trong trà dư tửu hậu ở Kinh Thành, lời cuối sách biên soạn trong miệng Dịch Thư Nguyên, nhìn mặt ngoài chính là lấy đây làm bản gốc.
Theo tiếng thét to của tiểu nhị trà lâu, Mộc Hinh Trà Phường lại nhanh chóng tụ tập một đám người nghe chuyện, gần gần xa xa cũng không thiếu có người đang chạy đến đây.
Mà từ lúc Dịch Thư Nguyên vừa mới tiến vào trà lâu, trong ngoài trà lâu liền có một chút người rời khỏi, chạy vội đi thông báo tin tức.
Bởi vì Dịch Thư Nguyên kể chuyện khá là tùy hứng, không phải mỗi ngày đều kể, những người này là chuyên môn thu tiền thay người khác chờ ở nơi này, vừa thấy tiên sinh kể chuyện đến, sẽ liều mạng chạy tới thông báo cho người khác.
Cho nên đợi đến lúc nước trà ngâm xong rồi, cũng đã chuẩn bị bắt đầu kể chuyện, trong ngoài trà lâu đã nhanh chóng đầy ấp người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận