Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 321: Đã thành xu thế (1)

Trà trên bàn Dịch Thư Nguyên cũng là trà Vụ Thanh, vẫn là mùi thơm ngát xông vào mũi như vậy, bên cạnh còn bày biện bánh ngọt cùng súp cháo tinh xảo, cũng là để bổ sung thể lực cho hắn.
Kể chuyện giống như Dịch Thư Nguyên quả thật cũng là việc rất tốn thể lực, nhưng mà trên thực tế thì hắn không hề mệt mỏi, chỉ là nếm một chút thức ăn của Đàm phủ, sau đó cảm giác vô cùng ngon miệng, tự nhiên cũng sẽ không lãng phí.
Trong lúc Dịch Thư Nguyên nghỉ ngơi, một chút người nghe lúc trước một mực nhịn đi tiểu liền nắm chắc thời gian đi giải quyết.
Đợi các loại khách và chủ lớn nhỏ đều đã ngồi xuống lại, Dịch Thư Nguyên cũng hợp thời kết thúc nghỉ ngơi, lại cầm lấy quạt xếp nhìn người nghe đối diện.
"Chuyện lại tiếp tục, lại nói về sự tình hà bá, đã là mấy trăm năm sau, đại chiến trên thế gian sớm đã trôi qua, tân triều cường thịnh kênh đào bận rộn, trong sông ngày hôm nay lại có một con cá chép màu kim hồng bơi đến."
Đây chính là đoạn thứ hai vây khốn cá chép .
Một đoạn này bắt đầu, một chút người nghe tuổi còn nhỏ một chút rõ ràng cũng hưng phấn lên, tuy rằng bọn họ nghe đoạn thứ nhất rất nghiêm túc, nhưng cảm xúc phần lớn là e ngại, cũng tương đối áp lực.
Mà đoạn thứ hai bắt đầu từ lúc cá chép tinh xuất hiện, sự tình đã chân chính phát triển về hướng thần thoại cùng huyền bí, phù hợp với chờ mong của tất cả mọi người, tự nhiên cũng càng phù hợp với chờ mong của những người còn trẻ.
Cá chép tinh đến bước đường cùng, cố ý bị bắt lên thuyền ở chỗ nước vịnh, muốn mượn cơ hội này trốn tới Thừa Thiên Phủ.
Tiếp đó sự tình khôi hài liền xuất hiện, sau khi nó bị bắt lên thuyền lại người ta bị làm thịt, chỉ có thể lần nữa trốn vào trong nước.
Bởi vì là kể chuyện, Dịch Thư Nguyên hoàn toàn dựa theo góc độ chuyện xưa cắt vào, nhân vật chính của đoạn thứ hai hiển nhiên là cá chép tinh, cho nên góc nhìn của chính hắn cũng một mực không lộ ra, có vẻ tương đối thần bí.
Người ở chỗ này ngoại trừ Đàm Nguyên Thường nghe qua sách biết rõ nội dung cốt truyện ra, những người khác chẳng qua đều cảm thấy vị nho sinh khác ngồi ở trên thuyền kia có chút bất phàm, nhưng không rõ ràng thân phận cụ thể.
Thẳng đến khi nho sinh trong chuyện nửa đêm đi tới biên giới thuyền, chỉ nói mấy câu liền khiến cá chép tinh xuất hiện ra ngoài.
Giờ khắc này mọi người mới hiểu rõ, nguyên lai vị nho sinh kia là một tiên nhân du hí hồng trần!
Sau đó Dịch Thư Nguyên giả giọng nói của Lục Vũ Vi, nói ra câu kinh điển kia.
"Ta thấy thuyền này khí tức thanh tịnh, cảm thấy trên thuyền chắc chắn có người tốt, mới nghĩ trốn lên thuyền, người bình thường nhìn thấy loại cá như ta đều để nuôi dưỡng, ai biết phong tục nơi đây quái dị như vậy, lại muốn ăn ta."
Dịch Thư Nguyên bắt chước giọng của Lục Vũ Vi, có thể nói là giống như đúc, cũng truyền cả loại ngữ khí vừa bất đắc dĩ lại vừa tức giận thông qua hí kịch truyền ra, càng khắc được khoa trương trương ba phần.
Người nghe ở đây đều thấy buồn cười, không ít người không khỏi cười ra tiếng.
Lúc trước Dịch Thư Nguyên kể chuyện ở trong thành, bởi vì liên quan tới thời gian, cho nên đã chia đoạn thứ hai thứ ba làm hai ngày để nói.
Nhưng tính chất nối liền giữa hai đoạn này tương đối mạnh, thật ra kết hợp lại kể sẽ nghe càng thoải mái hơn.
Buổi tối hôm nay có rất nhiều thời gian, có thể trực tiếp kể xong bốn đoạn, tự nhiên tính chất nối liền càng tốt, người nghe cũng càng thêm sảng khoái.
Tiên nhân đi tới miếu hà bá, ba cây hương thơm ngát cắm xuống miếu rung chuyển, ép cho hà bá Khai Dương kia chật vật chạy đến, quỳ xuống dưới đất không ngừng cầu xin tha thứ, làm một chút người nghe bí mật trầm trồ khen ngợi, lại không dám lên tiếng quấy rầy ý cảnh của người kể chuyện.
Về sau hà bá lòng dạ nhỏ mọn chuẩn bị lên trời cao cáo trạng sau lưng, lại để cho người nghe cực kỳ phẫn nộ.
Cộng tình cùng với sự tình xảy ra trong chuyện, chính là nhận thức lớn nhất của người nghe đối với chuyện Dịch Thư Nguyên kể.
Theo nội dung cốt truyện tiến triển, giờ phút này đã tới một đoạn quan trọng nhất, Dịch Thư Nguyên lấy lời bộc bạch cảm khái thoáng khiến người nghe căng thẳng buông lỏng.
"Bởi vậy mới có câu gọi là tất cả khó khăn đều không sợ, chỉ sợ sơ tâm không còn, Niên Triêu Sinh thân là chính thần sông Khai Dương, vậy mà ở trong Kính Chiếu Yêu lại là yêu vật không sạch sẽ như thế, thật đáng buồn, đáng tiếc."
Theo sắc lệnh của Thiên Đế hạ xuống, giọng nói kinh hoảng tuyệt vọng của Niên Triêu Sinh cũng thông qua Dịch Thư Nguyên diễn dịch lại hiện ra.
"Trảm Yêu Thai, Trảm Yêu Thai…Không, cho dù muốn chết, cũng là đi Trảm Thần Thai, ta không phải là yêu nghiệt, ta không phải là yêu nghiệt, Đế Quân ! ".
Người nghe ở đây, bao gồm cả thị vệ trong sáng ngoài tối đang một mực lưu ý lấy nội dung cốt truyện, tất cả đều nổi hết cả da gà lên.
Về sau Dịch Thư Nguyên không thể đi Trảm Yêu Thai, nhưng giọng nói tuyệt vọng này của Niên Triêu Sinh đã là di ngôn tốt nhất.
Ngũ lôi oanh tà túy, thần đao trên Trảm Yêu Thai chém xuống, một đời Thủy Thần sông lớn đến lúc này cũng bị giết, đầu cá cực lớn từ trên đài mây ầm ầm rơi xuống.
"Ầm."
Dịch Thư Nguyên còn mô phỏng ra âm thanh đầu hà bá rơi xuống đất, sau đó miếu thờ trong vạn dặm, tượng hà bá nhao nhao cùng sụp đổ.
Lúc đoạn thứ ba này kết thúc, toàn bộ người nghe cũng thở dài một hơi.
Hoàng Đế Đại Dong cũng không khỏi hít sâu mấy hơi để điều chỉnh cảm xúc, mà trong lòng của y lại có những cái cảm ngộ khác đối với câu chuyện xưa này.
"Bất cứ việc gì cũng đều sợ quên mất sơ tâm, bao nhiêu danh thần đại tướng, vốn là rường cột của nước nhà, lại bởi vì đánh mất sơ tâm, cuối cùng lại thành tai họa hại nước hại dân, Đế Vương cổ xưa, bao nhiêu người lòng mang chí lớn, nhưng cuối cùng lại thành hôn quân hoang dâm vô đạo."
"Bệ hạ thánh minh."
"Mà bách tính ngu muội, khiến cho gian tà có cơ hội lạm dụng, chính như vu bà tế hà bá trong chuyện, mượn danh nghĩa của hà bá, chẳng những mưu tư lợi, còn hại quê nhà, người vị trí càng cao bất chính, vậy thì mối họa lại càng lớn."
Sau hai đoạn chuyện, đông đảo tân khách lại cần đi tiểu tiện một chút.
Mà đêm cũng đã khuya, phòng bếp Đàm phủ bắt đầu phái người đưa tới một chút thức ăn khuya ấm nóng, bổ sung thể lực cho khách và chủ cùng với tiên sinh kể chuyện.
Về phần buồn ngủ, vậy thì khẳng định không thể nào có, ngay cả Hoàng tử nhỏ nhất lúc này cũng tinh thần sáng láng, chờ nghe một đoạn sau cùng đấy.
Một đoạn sau cùng lại càng là hứng thú lan tràn, tiên nhân biến hóa tìm yêu nghiệt, Thần tướng trong nước tới tương trợ.
Một đoạn này vì nổi bật hiệu dụng của Thần tướng trong nước, Dịch Thư Nguyên đã làm nhỏ yếu một chút hiệu dụng quỷ thần trên bờ, nhưng cũng không tính là kể lệch, dẫu sao bọn họ vốn cũng chưa kịp ra tay.
Phong ấn quan tài bắt lại miêu yêu, trong lúc vô hình hóa giải một lần nguy cơ xâm hại tới rất nhiều phàm nhân Thừa Thiên Phủ.
Bốn đoạn chuyện xưa đều đã kể xong, đã trôi qua hơn ba canh giờ, người nghe chuyện xưa thoải mái vui vẻ đầm đìa, khách và chủ toàn bộ vui mừng.
Mà Dịch Thư Nguyên cũng rốt cuộc có thể đứng lên hoạt động một chút rồi, hắn rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía trước vài bước, đi đến trước bàn người nghe, chắp tay gửi lời cảm ơn tới mọi người, cảm tạ bọn họ đã nghiêm túc nghe xong chuyện xưa.
"Đa tạ chư vị có thể kiên trì nghe xong câu chuyện này!"
"Tiên sinh khách khí, ngồi xuống cùng ăn chung chút điểm tâm đi!"
Hoàng Đế lên tiếng, Đàm Nguyên Thường tự nhiên cũng nhanh chóng theo vào.
"Đúng đúng đúng, Dịch tiên sinh cũng ngồi xuống ăn chút đi, phòng bếp lập tức đưa tới điểm tâm vừa làm xong."
Một ánh mắt ý bảo, tự nhiên có gia phó lập tức đưa đến một chiếc ghế bày ở bên cạnh bàn, bàn này vốn cũng trống rất nhiều vị trí.
Dịch Thư Nguyên lúc này chỉ coi như là không biết trước mắt có Hoàng Đế và tần phi, liền một giọng nói tạ, vô cùng tự nhiên ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận