Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 323: Phù sinh đã qua, nhìn tới trước mắt (1)

Sáng ngày thứ hai sau khi kể chuyện bên Đàm phủ, Dịch Thư Nguyên lại hóa thành bộ dáng Long Phi Dương, dẫn theo Trác Tình khôi phục bộ mặt thật, cùng đi tới Thập Tam Lâu Phường bên phía cảng thành.
Theo càng lúc càng tiếp cận Thập Tam Lâu Phường, tâm trạng của Trác Tình cũng trở nên càng dần càng khẩn trương.
Mấy ngày nay lúc dạo chơi trên đường, Trác Tình cũng đã từng mấy lần gặp nhân thủ của Vân Hương Các tìm tòi trong thành, chẳng qua bề ngoài của nàng chênh lệch cùng lúc trước rất lớn, cho nên đi qua trước mặt cũng không bị phát hiện mà thôi.
Sau khi đi vào phạm vi rừng đào, Trác Tình nhắm mắt theo đuôi bên cạnh Dịch Thư Nguyên vẫn là không nhịn được lo lắng hỏi.
"Long đại hiệp, người ngài nói sẽ tới sao?"
Dịch Thư Nguyên còn chưa nói lời nào, Hôi Miễn đã thân quen cùng Trác Tình liền cười hì hì mở miệng trước.
"Sợ cái gì, cho dù họ Đàm nuốt lời không phái người tới đây, Thập Tam Lâu Phường còn có năng lực ngăn tiên sinh lại hay sao? Đừng nói là dùng tiên pháp, chỉ dùng võ công cũng có thể đánh cho bọn họ té cứt té đái! Hây ha hừ."
Hôi Miễn nói xong đứng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên vũ động móng vuốt, làm ra động tác đánh quyền, bộ dạng quả thực có chút buồn cười, nhưng hiệu quả khiến cho nhân tâm buông lỏng lại tốt thần kỳ, trên mặt Trác Tình cũng xuất hiện nụ cười.
"Yên tâm đi, chút việc này của chúng ta còn không đáng để Đàm Nguyên Thường nuốt lời."
Trong lúc nói, Dịch Thư Nguyên đã dắt theo Trác Tình đi đến cửa ra vào Vân Hương Các, Trác Tình cũng rõ ràng dán vào hắn càng gần một chút.
"Nếu như ngươi thật sự sợ, ta cũng có thể biến thành bộ dáng của ngươi."
Nghe nói như thế, Trác Tình nhanh chóng lắc đầu.
"Tuy rằng ta cũng rất muốn nhìn lại ngài biến thành bộ dạng Mịch Ly tỷ tỷ, nhưng đây là sự tình của ta, không thể để cho ngài đối mặt giúp ta."
Lời này là nói cho Dịch Thư Nguyên nghe, cũng là Trác Tình tự khuyến khích chính mình, nói xong liền tận lực làm ra một chút bộ dạng hào phóng không sợ hãi.
Vân Hương Các bên kia hiển nhiên cũng đã có người chú ý tới Dịch Thư Nguyên cùng Trác Tình, dẫu sao người sau cũng là một trong trụ cột của Vân Hương Các, liếc mắt từ xa liền có thể nhận ra.
Ngoài cửa ra vào lập tức liền có người đến đi vào bên trong thông báo.
Giờ phút này ở bên trong, tú bà đang vẻ mặt tươi cười nói chuyện phiếm cùng một người ở đó.
"Đàm đại quan nhân, ngài muốn tới cũng không báo sớm trước một tiếng, để ta chuẩn bị tốt một chút, chỉ là nha đầu Trác Tình kia thật là có sự tình bất tiện, ta biết rõ ngài chướng mắt người bình thường, chúng ta có rất nhiều cô nương tốt, đáng tiếc Tiêu Tiêu mới phá thân, nếu không kêu …"
Dịch Thư Nguyên lúc trước nói không thể nào hoàn toàn nói thật, cũng không tính nói quá rõ ràng, để cho Đàm Nguyên Thường nghĩ rằng là Trác Tình vẫn còn trong Vân Hương Các, giờ phút này nghe tú bà nói lập tức biến sắc.
Mặc dù Thập Tam Lâu Phường có phần được gió nhân sĩ thổi phồng yêu thích, nhưng loại địa phương này tuyệt đối là có một bộ bí mật quản giáo các cô nương, thủ đoạn chỉ càng khác người hơn so với Giáo Phường Ti.
"Tam Nương, không phải là Trác Tình cô nương phạm vào chút ít sai, ngươi liền khóa nàng lại quản giáo rồi đấy chứ?"
Bổn sự nhìn mặt mà nói chuyện của tú bà đương nhiên không tệ, nhìn thấy Đàm Nguyên Thường thay đổi sắc mặt, thầm nghĩ trong lòng không ổn, Trác Tình này chẳng lẽ còn có bổn sự đó, không biết từ lúc nào đã mê hoặc cả vị này rồi?
Đàm Nguyên Thường chính là hầu như không đến Thập Tam Lâu Phường.
"Ài ôi! Đàm đại quan nhân nói gì vậy chứ, ta là đối đãi Trác Tình như thân nữ nhi, làm sao cam lòng làm như vậy chứ, chỉ là nàng đã đến kỳ kinh nguyệt, thân thể thật sự không khỏe, quả thật bất tiện."
Đang lúc Đàm Nguyên Thường cho rằng tú bà dùng thủ đoạn gì, có người vội vàng đến trong sảnh báo lại, nói nhỏ vài câu bên tai tú bà.
Sắc mặt tú bà lập tức vui vẻ, nhanh chóng nói với Đàm Nguyên Thường.
"Đàm đại quan nhân, ta rất nhanh sẽ dẫn Trác Tình cô nương đến cho ngài, ngài chờ ở đây một chốc!"
"Không cần, ta đi cùng ngươi."
Đàm Nguyên Thường lúc này đại khái đã minh bạch, vừa nãy là tự mình đã nghĩ nhiều, Trác Tình căn bản không có ở trong Vân Hương Các.
Tú bà biết không tiện lừa gạt nữa tiếp nữa, cũng chỉ có thể nói chi tiết, Đàm Nguyên Thường nghe xong cũng là vui vẻ, nếu như mà muốn so sánh ra, Long Phi Dương này hành sự coi như là phạm pháp.
Đàm Nguyên Thường cũng không nói phá cái gì, cùng với tú bà đi tới phía trước sảnh.
Một số tay chân võ sư của Vân Hương Các cũng đã xuất hiện, vây Dịch Thư Nguyên cùng Trác Tình ở cửa ra vào lại.
Phía trên lầu các, các cô nương đều thò người ra nhìn xuống phía dưới, có người không rõ ràng cho lắm không biết chuyện gì, có người kinh hô, có người xì xào bàn tán, cũng có người tâm trào phúng, càng có người mang theo chút ít chờ mong.
Bên phía rừng đào cũng có người chú ý tới bên này, ngay cả những cái lầu phường xa xa khác cũng có người ra ngoài xem.
"Mọi việc cũng phải có tiên lễ hậu binh, hôm nay Long mỗ tới không phải để đánh nhau!"
Dịch Thư Nguyên nói đến đây, trên mặt mang theo vẻ tự tin cùng bình tĩnh của cao thủ giang hồ, nhìn võ sư xung quanh cũng không hề có ý sợ hãi gì.
Hôi Miễn ở đầu vai Dịch Thư Nguyên dùng âm thanh chỉ có hắn và Trác Tình nghe được nói nhỏ một câu.
"Tiên sinh chúng ta là tới để trang bức vả mặt."
"Phốc xuy."
Trác Tình nhịn không được bật cười, cảm giác căng thẳng ngược lại mất đi rất nhiều.
"Đừng nói nhảm, trước chế trụ hắn!"
Hai võ sư to cao lập tức tiến lên muốn trước tiên khống chế Trác Tình, một người phóng tới Dịch Thư Nguyên, một người phóng tới bên cạnh nàng, khiến cho Trác Tình sợ tới mức theo bản năng lui về phía sau.
Nhưng mà thân hình Dịch Thư Nguyên đã lóe lên chắn trước mặt nàng, chỉ dùng một cái tay trái nghênh đón địch, trong mắt người thường, tay ra đòn quả thực như là ảo ảnh.
Trong tàn ảnh hầu như là một phân thành hai, cùng chống chọi với nắm đấm võ sư hai bên, lại đồng thời đánh ra một chưởng.
"Bành !" "Bành ! ".
Hai gã võ sư bay rớt ra ngoài mấy trượng sau đó ngã xuống đất, thương thế cũng không nặng, chính là trong lúc nhất thời toàn thân bủn rủn không đứng dậy nổi.
Võ sư khác trong lòng cả kinh, bọn họ thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn rõ.
"Đây là dưới chân thiên tử, còn có vương pháp nữa hay sao?"
Tú bà một bên nói chuyện, sắc mặt bất thiện đi ra, nhìn võ sư té ngã trên mặt đất, lại nhìn tới phía giang hồ khách cùng Trác Tình.
"Nữ nhi, cánh dài cứng cáp rồi, muốn bay rồi đúng không? Ngoan ngoãn trở về trong lầu, ma ma bất kể hiềm khích lúc trước, sẽ đưa ngươi lên đài thật tốt, bằng điều kiện của ngươi, có rất nhiều người trong Kinh Thành ưa thích!"
Đến thời điểm này, Trác Tình cũng không sợ hãi nữa, nhấc lên dũng khí đứng ra lắc đầu nói.
"Ma ma, loại ngày tháng này ta đã trải qua đủ rồi, kính xin ma ma khoan dung cho ta chuộc thân, trả lại tự do cho ta!"
Tú bà cũng là bị chọc tức tới mức nở nụ cười.
"Giang hồ khách đã mê hoặc ngươi, ngươi cho rằng họ Long này là vật gì tốt sao? Ngươi bây giờ có vài phần tư sắc, chờ ngươi tuổi già sắc suy, còn trông chờ hắn đối đãi thật tốt với ngươi sao?"
Sắc mặt tú bà trở nên có chút âm tàn, không dạy dỗ nha đầu này thật tốt, về sau làm sao phục chúng?
"Mấy người các ngươi, xuất ra bản lĩnh thật sự cho ta, không cần cố kỵ cái gì, đừng làm tổn thương mặt của nàng là được, sau khi bắt trở về, cũng cho các ngươi mở mang nếm thử hàng tươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận