Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 324: Phù sinh đã qua, nhìn tới trước mắt (2)

Nghe nói như thế, ánh mắt của các võ sư vừa nãy có chỗ kiêng kị đối với võ công của Long Phi Dương lập tức tỏa ra ánh sáng, gân cốt cũng phát ra tiếng kêu giòn vang.
Trác Tình càng là theo bản năng lộ ra hoảng sợ, quay đầu nhìn bên người Dịch Thư Nguyên, lại chỉ thấy một đạo tàn ảnh.
Động tác của đám võ sư Vân Hương Các không chậm, nhưng Dịch Thư Nguyên còn nhanh hơn so với bọn họ, mười võ sư còn chưa kịp ra tay, hắn đã đến trước mặt bọn họ.
Thân pháp của Dịch Thư Nguyên giống như ảo ảnh, hai tay liền đưa ra, vòng một vòng tròn trước mặt một đám võ sư, tất cả mọi người đều bảo trì tư thế vừa xuất thủ cứng lại.
Điểm huyệt thật ra là rất khó, bởi vì võ giả chân chính đều có nội khí, điểm huyệt cần lấy nội lực bản thân phong bế huyệt vị kinh mạch của đối phương, nhưng nội khí vào trong cơ thể con người rất dễ dàng bị tách ra.
Có thể điểm huyệt thành công, nhất định nội lực chênh lệch cực lớn, mà Tiên Thiên chân khí nhập thể, một đám võ sư càng là giống như trúng phải pháp thuật định thân.
Như này vẫn chưa xong, Trác Tình đột nhiên cảm giác được thân thể mình di chuyển, lúc phản ứng kịp lại, đã bị Dịch Thư Nguyên đưa đến trước mặt tú bà.
Tú bà còn không kịp thấy rõ đám võ sư thế nào, liền đột nhiên nhìn thấy Dịch Thư Nguyên xuất hiện ở trước người.
"Ngươi muốn làm gì, đây là dưới chân thiên tử!"
Dịch Thư Nguyên nhìn Trác Tình.
"Đánh."
"A?"
Trác Tình sửng sốt một chút, Dịch Thư Nguyên thấy nàng ngẩn người, liền trực tiếp bắt lấy tay của nàng hung hăng vả vào trên mặt tú bà.
"Bộp! ".
Một cái tát tai thật là vang dội truyền ra.
Tú bà bị đánh cho lảo đảo xém chút nữa ngã quỵ, người xung quanh lại "A nha" một tiếng nhao nhao thối lui, đợi khi kịp phản ứng liền tiếp tục thối lui nhiều thêm vài bước.
Lần này khiến cho tất cả mọi người đều bị dọa sợ, thậm chí ngay cả bình luận vừa nãy mới xì xào bàn tán bên trên cũng đều không còn, xung quanh tú bà lập tức trở nên im lặng cùng trống trải.
Bị cơn đau nhức kịch liệt đập tới, tú bà ngơ ngác bưng kín mặt, hiển nhiên có chút mơ hồ.
Mà Trác Tình cũng là bị đau bưng kín tay.
"Đau không? Hả giận không?"
Tay đau nói rõ đánh rất mạnh, có cảm nhận đau đớn cũng nói rằng đây là chân thật!
Dịch Thư Nguyên hóa thành Long Phi Dương, giang hồ hào khí liền càng tăng lên vài phần, hỏi một câu như vậy, Trác Tình ngây ngốc nhìn hắn một chút, sau đó liền nở nụ cười.
"Đau, nhưng cũng rất hả giận!"
Nói xong, Trác Tình thậm chí nhìn qua mặt khác của tú bà, chỉ là lòng bàn tay thật sự đau dữ dội.
Lần này liền biến thành tú bà sợ Trác Tình rồi, vừa hốt hoảng lui về phía sau, vừa la to.
"Đàm đại quan nhân, ngài nhìn xem, họ Long này thế mà lại cưỡng đoạt dân nữ dưới chân thiên tử, quả thực là trong mắt không có vương pháp, tội này đáng giết! Ngài không phải muốn Trác Tình cô nương sao, bắt đầu từ bây giờ nàng chính là của ngài."
"Ài! Ngưng ngưng!"
Đàm Nguyên Thường không đứng xem náo nhiệt được nữa rồi, lời này cũng không thể nói lung tung được nha, gã vội vàng từ một vị trí trong sảnh phía sau đi ra.
Dịch tiên sinh quả thật khiêm tốn, nhưng Long Phi Dương bạn hắn này rõ ràng không dễ chọc, võ công cũng là cực cao, chỉ nhìn mấy người hộ vệ bên người của mình vẻ mặt khẩn trương liền biết.
Rõ ràng là người một nhà, vạn nhất bởi vì xem náo nhiệt mà chậm trễ, lại còn vác ô long khiến cho mình cũng bị đánh, Đàm Nguyên Thường cũng không có mặt mũi để tìm Dịch Thư Nguyên nói rõ lí lẽ.
"Đàm đại quan nhân, ngài phải làm chủ thay ta."
Tú bà lảo đảo tới gần Đàm Nguyên Thường.
"Đừng nha Tam Nương!"
Đàm Nguyên Thường tránh đi vài bước, mang theo nụ cười đi ra, đi đến trước mặt Long Phi Dương cùng Trác Tình, trịnh trọng chắp tay với hai người.
"Long đại hiệp, Trác cô nương, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Tại hạ Đàm Nguyên Thường, là bằng hữu của Dịch tiên sinh, việc chuộc thân trả lại lương tịch cho Trác cô nương liền bao ở trên người Đàm mỗ, không biết tiên sinh phải chăng đã từng nói qua cùng với nhị vị?"
Dịch Thư Nguyên nhìn Đàm Nguyên Thường nói.
"Dịch tiên sinh đúng là đã nói cùng ta, chỉ là Long mỗ không biết Đàm đại quan nhân, còn tưởng rằng ngươi chẳng qua là một người ngủ lại trong lầu, hoặc là khách nhân sáng sớm liền tới đổi gió!"
"Ách ha ha ha, vừa rồi quả thật có chút xuất thần."
Đàm Nguyên Thường hơi có vẻ lúng túng, nói xong liền nhìn qua tú bà.
"Tam Nương, sự tình Trác Tình cô nương chuộc thân liền không phải do ngươi nữa rồi, bên phía Giáo Phường Ti cũng không dám nói nhiều, đây chính là tiền chuộc."
Đàm Nguyên Thường đưa một tấm ngân phiếu cho tú bà, người sau theo bản năng thò tay tiếp được, cũng không nhìn xem cuối cùng bao nhiêu tiền, đến lúc này tú bà coi như cũng đã là minh bạch, họ Long này cũng có lai lịch lớn.
Tú bà lập tức ai thán kêu khóc, lúc đầu sắc mặt là từ âm tàn đến e ngại đối với Trác Tình, đến bây giờ là đau khổ.
"Ai nha, sớm nói như vậy không phải tốt rồi sao, nữ nhi à, ngươi cũng đừng trách ma ma, ta quản giáo nơi lớn như vậy, có đôi khi đau lòng cũng phải mạnh tay, phòng của ngươi vẫn một mực không chạm vào đấy, ngươi chỉnh đốn một chút đồ vật dùng đã quen mang đi đi."
Khá lắm, nếu không phải một bên mặt của tú bà đang sưng lên, sợ là người bên ngoài còn tưởng rằng vừa nãy bị tát là người khác đấy.
Hôi Miễn nói nhỏ bên tai Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh, bà ta cũng có thể đi kể chuyện."
Người trong ngoài Vân Hương Các lại bắt đầu xì xào bàn tán, rất nhiều người hiện lên ánh mắt phức tạp.
Dịch Thư Nguyên lắc đầu, nhìn Trác Tình còn che tay.
"Đi thôi, thu dọn một chút đồ vật của mình, về sau hẳn là sẽ không trở lại nữa rồi."
Trác Tình đi tới trước mặt tú bà, ánh mắt người sau đối mặt với nàng theo bản năng có chút sợ hãi.
"Khế sách của ta đâu?"
"Ta liền đi lấy ngay đây, lấy ngay đây!"
Tú bà bụm mặt, nhanh chóng chạy đi.
Trác Tình thở dài, cũng không nói cái gì mạnh bạo, thuận theo con đường quen thuộc đi về bên trong Vân Hương Các, thuận theo thang lầu đi lên.
Trên đường đi lên trên lầu, rất nhiều cô nương trẻ tuổi, thành thục, quen thuộc, lạ lẫm, đều đang nhìn nàng, ngay cả Lục Tiêu Tiêu cũng vịn vào lan can nhìn xuống phía dưới, nhìn qua Trác Tình từng bước một đi lên.
Vốn muốn nói cái gì cùng Trác Tình, nhưng cuối cùng một câu cũng không nói, trong ánh mắt phức tạp giữa nhau, trầm mặc đi tới gian phòng của mình.
Mở cửa, tuy rằng cửa sổ đã bị đóng lại rồi, nhưng hình như không có đóng kín, vẫn có cánh hoa từ trong khe hở bay vào.
Trác Tình đi chậm bước tới, mở cửa sổ ra, lập tức có gió mát mang theo cánh hoa cùng nhau thổi vào.
Gian phòng này ở nhiều năm như vậy, nhưng hôm nay trở nên đặc biệt áp lực, Trác Tình một khắc cũng không muốn đợi tiếp nữa.
Một nữ tử đứng ở cửa vào ánh mắt phức tạp nhìn người ở bên trong, nhớ lại thân ảnh đứng ở trước cửa sổ ngày đó, khó trách dung mạo có phần làm cho người kinh diễm lành lạnh, nguyên lai thật sự đã là người của hai thế giới.
Vào lúc Trác Tình nhìn lại, ngoài cửa ra vào đã không có người.
Đợi khi Trác Tình mang theo tỳ bà cùng một cái rương nhỏ trở lại, Dịch Thư Nguyên đã cầm một phần thân khế trên tay chờ ở chỗ cũ dưới lầu.
Sau đó hai người nói tạm biệt cùng Đàm Nguyên Thường, tiếp theo liền nghênh ngang rời đi dưới ánh mắt phức tạp cùng nghị luận của đám người, thân khế bị Dịch Thư Nguyên giữ trong lòng bàn tay, lúc xòe ra đã hóa thành bột mịn bay đi theo gió.
Cho đến khi rời khỏi rừng đào, Trác Tình mới bụm mặt khóc ra thành tiếng.
"Ô ô ô, híc híc."
Cũng không phải là Dịch Thư Nguyên không hiểu phong tình, không hiểu được lúc này nên làm cái gì, nhưng hắn quả thật cũng không muốn lại khiến cho Trác Tình có cái gì hiểu lầm.
Liền vào lúc này, tóc dài hoa râm hóa thành tóc xanh, dung nhan sắc sảo trở nên nhu hòa.
Thân hình Dịch Thư Nguyên trong lúc bất tri bất giác đã hóa thành nữ tử, một chút lúng túng cũng như gợn sóng trong lòng cũng bị vuốt lên, thò tay nhẹ nhàng giữ lại bờ vai Trác Tình, để cho nàng trong lúc khóc có thể có chỗ dựa vào.
"Kiếp phù du đã qua, sau này ngươi chính là người tự do."
Giọng nữ lọt vào tai, giờ phút này Trác Tình cũng không cố kỵ nữa, ôm lấy nữ tử trước mắt khóc lên, trong tiếng khóc, từng màn chuyện xưa chua xót hiện ra trong đầu, sau đó lại dần dần đi xa trong tiếng khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận