Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 329: Đắc thần đắc ý đắc hình (1)

Một hồi lâu sau, Dịch Thư Nguyên mới hồi phục tinh thần lại, đối với hắn mà nói, là kiếp số hay không phải kiếp số đã không trọng yếu.
Giờ phút này bảo trì một loại cảm giác có chút hiểu sở ngộ mới là việc cấp bách.
Dịch Thư Nguyên dần dần tiến về phía biên giới kênh đào, trực tiếp bay vào một cánh rừng bên cạnh bờ, lại tìm một khối đá lớn trong rừng ngồi xuống.
Sau khi chậm rãi nhắm mắt lại, Dịch Thư Nguyên cầm chặt chuôi kiếm, cầm trường kiếm tuột ra khỏi vỏ đặt ngang trước người.
"Đinh đương đinh đương, đinh đương đinh đương…"
Giờ phút này mưa rơi không có gió trở ngại nữa, âm thanh giọt mưa rơi vào trên thân kiếm lại càng thêm trong trẻo, thậm chí còn mang theo một loại tiết tấu.
Hoặc cũng có thể là trong lòng Dịch Thư Nguyên mang theo một loại tiết tấu.
Đây là một loại âm vang giống như tư thế hào hùng!
Phù quang kiếm khí trên thân kiếm như ẩn như hiện, tựa hồ đáp lời đối với tâm cảnh giờ phút này của Dịch Thư Nguyên.
Sau đó Dịch Thư Nguyên buông tay ra, trường kiếm cứ như vậy lơ lửng trên không trung.
Mà ở chỗ sâu trong tâm cảnh, hết thảy ý cảnh thiên địa tất cả đều tan biến, hết thảy quy về bóng tối, chỉ còn lại một mình hắn ngồi ở trên một khối đá, trên không trung không phải là nhật nguyệt, mà bị một đạo kiếm quang chiếu sáng.
Lúc này Hôi Miễn núp ở cổ áo Dịch Thư Nguyên cũng không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến tiên sinh ngộ đạo.
"Đương đương đương ! ".
Mí mắt Dịch Thư Nguyên hơi run run, đây là âm thanh khảy dây cung tỳ bà.
Mà Ngâm Trần biến thành trường kiếm trước mặt Dịch Thư Nguyên vậy mà lại hóa mơ hồ, một cỗ kiếm ý tựa như gió bắc mùa đông vô hình phát tán ra xung quanh, mang đến một cỗ gió rền vang kèm theo hàn ý, ngay cả Hôi Miễn cũng nhịn không được co lại trong quần áo Dịch Thư Nguyên.
"Đương đương đương ! ".
Tiếng dây đàn tái khởi, thân kiếm vốn nên rắn chắc, lại vặn vẹo giống như nước chảy, đã bay một vòng quanh đỉnh đầu Dịch Thư Nguyên.
Mí mắt Dịch Thư Nguyên rất nhanh run run, sau đó quy về bình tĩnh, hắn cũng không mở mắt ra, ánh sáng bên trong ý cảnh đang nhanh chóng khuếch tán.
Vào lúc này vỏ kiếm vẫn nắm trong tay như cũ lại biến thành một cây đàn tỳ bà.
Một khúc Xuân Phong Ngọc mà Trác Tình dạy lúc trước vang lên, bên trong uyển chuyển mang theo âm vang hữu lực, trường kiếm trong chốc lát tan biến, chỉ còn lại kiếm ý như huyễn như ảnh tràn ngập.
Trong mưa chợt có quang ảnh, dường như nhật nguyệt quang huy chiết xạ bên trong giọt mưa.
Dịch Thư Nguyên chậm rãi mở to mắt, có kiếm ý, cũng rất mạnh, nhưng chưa đủ tự nhiên!
Khúc Xuân Phong Ngọc tương đối uyển chuyển cũng tương đối đơn giản, đánh ra ngoài cũng không khó, nhưng nếu như muốn dung nhập kiếm ý bắn ra kiếm khúc thì càng khó, lại có chút cảm giác đầu ngón tay cứng ngắc.
Lúc này Dịch Thư Nguyên nghĩ đã không phải là kiếm, mà là một khúc tỳ bà hoặc là biến hóa uyển chuyển hoặc là nghiêm túc hữu lực!
Tâm niệm vừa động, thân hình Dịch Thư Nguyên đã lần nữa biến hóa thành Mịch Ly, giờ khắc này, bất luận là cảm giác đối với âm luật hay là kiếm ý trong lòng cùng với kiếm khí bên ngoài cũng đều biến hóa rõ ràng.
Biến hóa này chưa chắc là đã tăng cường bao nhiêu, nhưng lại trở nên vô cùng rõ ràng, dường như dung nhập trong đó.
Dịch Thư Nguyên nhếch chân lên bắt chéo, đặt tỳ bà trên đùi, lấy thái độ thư giãn và thích ý nhất, dung nhập cương nhu đồng tế kiếm ý.
"Đương đương đương ! ".
Âm thanh dây đàn lại vang lên, kiếm tùy tâm ý mà động.
Đây là ở một khúc ở kiếp trước!
Sau một khắc, theo đầu ngón tay khảy dây đàn, khúc ý xâm nhập, phi kiếm như huyễn như mưa cũng như quang ảnh vô hình, bề ngoài uyển chuyển mà nghiêm túc ẩn vào bên trong.
Những nơi kiếm ảnh lướt qua, bất luận là chim bay cá nhảy hoặc là côn trùng nhỏ gần đó đều giống như cứng ngắc ở đó, thậm chí hoa cỏ cây cối dường như cũng mất đi màu sắc quá khứ.
Ngón tay Dịch Thư Nguyên khảy trên dây đàn rất nhanh, tựa như một trận vũ đạo từ ngón tay vậy, âm thanh khi thì hòa hoãn khi thì dồn dập.
Lấy Dịch Thư Nguyên làm trung tâm, giờ khắc này tựa như chỉ có chính hắn cùng với vị trí này, còn có trường kiếm bay múa còn lại sắc thái, còn lại hết thảy đều là một mảnh u ám.
Tốc độ pháp lực tiêu hao dường như còn muốn dồn dập hơn so với khúc tỳ bà, ý cảnh bên trong như là biển gầm, mà Dịch Thư Nguyên như là đá ngầm sừng sững bất động.
Thật lâu, khúc xong.
Một cỗ kiếm ý kia cũng dần dần phai nhạt đi, thế giới rực rỡ lại hiện ra.
"Phù phù."
Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, xém chút nữa khảy không hết nổi!
Có chút may mắn, tỳ bà trong tay Dịch Thư Nguyên lần nữa biến trở về vỏ kiếm, tay trái cầm vỏ kiếm dựng lên, một đạo kiếm ảnh từ trên trời rơi xuống.
"Boong !" một tiếng, kiếm đã trở vào bao.
Đợi Dịch Thư Nguyên chuyển cho tay phải, trường kiếm đã nhàn nhạt, bên trong vụ quang lưu chuyển đã biến trở về quạt xếp, mà Dịch Thư Nguyên cũng đã lần nữa biến trở về tướng mạo người kể chuyện sẵn có.
"Ha ha, cũng không tệ lắm!"
Dịch Thư Nguyên mỉm cười lên tiếng, trong miệng nói là cũng không tệ lắm, nhưng trong lòng thì lại khỏi phải nói có bao nhiêu cao hứng.
"Tiên sinh, ngài thật là lợi hại, vừa nãy là ngự kiếm gì thế? Quả thực…Quả thực thật là lợi hại, ta cũng không biết phải hình dung như thế nào nữa, vừa êm tai lại lợi hại!"
Hôi Miễn tựa như còn kích động hơn cả Dịch Thư Nguyên, nhảy đến trên bờ vai, một đôi chân trước không ngừng huy động, đạo hạnh của nó quả thật không cao, nhưng cảm giác lại dị thường nhạy cảm.
Vừa nãy Hôi Miễn cảm giác vô cùng kỳ lạ, một cỗ kiếm ý kia cùng với âm luật căn bản không phân biệt được.
Nghe âm thanh cũng cảm giác tựa như có kiếm chĩa sang, theo âm điệu cao thấp biến hóa cùng không ngừng dồn dập, tựa như mình bị ý nghiêm túc vô hình hoàn toàn vây quanh, càng lúc càng hẹp, tránh cũng không thể tránh.
Hôi Miễn biết rõ đạo của tiên sinh sẽ không làm tổn thương đến chính mình, nhưng nếu như là địch nhân thì sao?
"Lợi hại không? Tiên sinh về sau sẽ càng ngày càng lợi hại!"
Dịch Thư Nguyên không hề keo kiệt khích lệ đối với chính mình, xòe quạt xếp ra nhẹ nhàng quạt gió.
Chỉ là vào lúc này Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên quay lại quan sát, trong mưa xuân, khối đá hắn vừa mới ngồi qua kia đã dần dần hóa thành bột phấn, nếu như có người ngoài ở nơi đây, nhìn qua liền thấy khối đá quả thực giống như bị nước mưa hòa tan.
Sau khi suy nghĩ một hồi, chọn ngày không bằng được ngày, Dịch Thư Nguyên đi về phía dưới một cây đại thụ trong rừng, dựa vào thân cây ngồi xuống, sau đó lấy ra hồ lô rượu của mình.
Mở nắp hồ lô ra nhìn qua vào bên trong, Hôi Miễn cũng đứng trên bờ vai Dịch Thư Nguyên vịn tóc của hắn ngó qua.
"Huyền Cơ, tư vị trong hồ lô càn khôn không dễ chịu đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận