Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 331: Tỉnh rượu (1)

Đêm đã khuya, giờ phút này đối tượng của cuộc thảo luận trong ngự thư phòng Hoàng Cung Đại Dong đang tĩnh tọa trong một khu rừng bên cạnh kênh đào.
Miêu yêu vẫn còn bị hỏa lò đốt cháy, nhưng sau khi đập nắp miệng hồ lô lại, liền trực tiếp không nghe được tiếng kêu thảm thiết nữa.
"Tiên sinh, ngài nói con miêu yêu này còn mấy mạng?"
Hôi Miễn nhìn kỹ hồ lô, lại ngẩng đầu nhìn tới Dịch Thư Nguyên.
"Trước kia nghe nói Cửu Mệnh Miêu Yêu chỉ còn lại một mạng, nhưng mà chỉ riêng trên tay ngài nó liền ít nhất đã chết hai lần rồi."
"Bất kể nó còn mấy mạng, ở trong lò luyện này, 10 mạng cũng có thể luyện chết!"
Dịch Thư Nguyên trả lời như vậy.
Nhiều mạng ngươi liền có thể chạy thoát, nhưng trốn không thoát vậy thì nhiều thêm mấy mạng cũng chỉ là nhiều thêm mấy lần đau khổ mà thôi, hồ lô càn khôn cùng với ý cảnh tiên lô của hắn tuy rằng không phải là Lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân, nhưng ngươi cũng không phải là Tôn Ngộ Không nha!
Hôi Miễn nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía quạt xếp Ngâm Trần trong tay Dịch Thư Nguyên.
"Vậy, xem thử cái quan tài kia chứ?"
Dịch Thư Nguyên cũng đã đặt quạt xếp tới trước mặt, nhìn hình vẽ quan tài trên một bên cây quạt.
"Đang có ý đó."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên run cây quạt lên.
‘Ầm ầm’ một tiếng.
Một cỗ quan tài đúc bằng đồng từ trong cây quạt bay ra ngoài, Dịch Thư Nguyên cảm thấy mặt đất dưới chân cũng hơi chấn động một cái.
"Từ bên ngoài nhìn không ra."
Dịch Thư Nguyên thì thào một câu, dùng cây quạt nhẹ nhàng điểm vào trên nắp quan tài, hơi dùng sức, nắp quan tài ‘ầm’ một tiếng rơi xuống trên mặt đất.
Con ngươi Dịch Thư Nguyên hơi tản lớn ra, bên trong vậy mà lại tự sinh sôi ra một đoạn đường nét màu đen.
Thứ lần thứ nhất trước đó, lúc bọn tướng quân cua ở dưới nước cho rằng đang đối mặt với thi thể chân chính, mà giờ khắc này rõ ràng chỉ có thể coi là thi ảnh.
Nói là thi ảnh, nhưng kỳ thật cũng có khác biệt rất lớn cùng với dưới nước lần trước, thi khí không hề đậm đặc, ngược lại càng giống như một loại khí cực âm thuần túy hội tụ.
Tựa hồ là không ngừng bị nước mưa hạ xuống kích thích, thi ảnh nguyên bản yên lặng bỗng nhiên triển khai.
"Rống…"
Một tiếng gầm nhẹ từ trong quan tài truyền ra, thi ảnh hầu như lập tức muốn bay ra ngoài, hơn nữa sau khi tiếp xúc với khí tức bên ngoài, khí cực âm đang nhanh chóng bị nhiễm dơ bẩn.
Con ngươi khuếch tán của Dịch Thư Nguyên hơi co rụt lại, quạt xếp lập tức quạt một cái vào bên trong quan tài.
"Vù vù ô."
Một cỗ cuồng phong gào thét, trực tiếp áp thi ảnh ở bên trong quan tài không thể nhúc nhích, mà Dịch Thư Nguyên đã một chân đạp lên nắp quan tài, nắp đồng cực lớn quay vòng bay lên.
Lúc nắp quan tài còn ở trên không trung, bên trong quan tài đã dấy lên ngọn lửa, thi ảnh khí tức hơi yếu trong quan tài trong khoảnh khắc bị đốt sạch sẽ.
"Ầm."
Sau khi nắp quan tài cũng trùng trùng điệp điệp đập trở về, Dịch Thư Nguyên liền nhảy dựng lên ngồi ở trên quan tài.
Tuy rằng không tính là chuyện to lớn gì, nhưng quả thật dọa cho Dịch Thư Nguyên cùng Hôi Miễn nhảy dựng.
"Tiên sinh, thứ trong quan tài không phải đã bị tướng quân cua tiêu diệt rồi sao? Làm sao vẫn còn?"
"Không phải vẫn còn, rõ ràng là mới sinh ra!"
Quan tài bị phong ấn bên trong Ngâm Trần, hầu như không có nguồn gốc nguyên khí gì bên ngoài, cho nên cái thi ảnh này có thể là sinh sôi vào lúc đám người tướng quân cua lôi kéo nó về.
"Tiên sinh, bí mật của con miêu yêu kia có lẽ không thoát khỏi liên quan cùng cỗ quan tài này phải không, cái loại mệnh số biến hóa này, ngài còn tham khảo không?"
"Tham khảo cái rắm!"
Khi đang nói chuyện, quạt xếp trong tay Dịch Thư Nguyên trực tiếp biến hóa thành bút, viết một chữ "Trấn" rất lớn trên nắp quan tài cứng, sau đó mới lần nữa phong ấn quan tài vào trong cây quạt.
"Cũng không biết thi thể nguyên bản bên trong quan tài này đã đi đâu?"
Hôi Miễn nghe vậy toàn thân cũng run lên một chút.
"Đêm hôm khuya khoắt, tiên sinh ngài không cần nói dọa người như vậy chứ!"
Dịch Thư Nguyên không nói cái gì nữa, tuy rằng cỗ quan tài này hắn nhất định là không tham khảo ra, nhưng quan sát miêu yêu bị luyện trong hồ lô cũng coi như là một chút thu hoạch.
Cho dù không nhận được gì, dù là không có trợ giúp lớn trên việc tu luyện, nhưng ít nhất cũng coi như là trừ hại vì dân đi! !
Lúc Dịch Thư Nguyên mang theo Hôi Miễn trở lại Thừa Thiên Phủ, trời đã sáng, chỉ là lúc này còn sớm, người đi lại trên đường cái của nội thành cũng không nhiều lắm, thậm chí cửa thành cũng còn chưa có mở.
Bên cạnh cảng thành, năm người kề vai sát cánh với nhau đi từ phía Thập Tam Lâu Phường tới, có người bước chân còn có chút không vững, cũng không biết là bởi vì chưa tỉnh rượu, hay là bởi vì thân thể hư nhược.
Một đám người vừa đi vừa nói chuyện, ý tứ đại khái chính là: Kinh Thành là một nơi rất tốt!
Tiếp đó đột nhiên một người trong đó tránh khỏi những người khác, sau đó đi qua một bên nhìn lên trời hô lớn.
"Trời cao sao mà bất công, tại sao mấy người tài học xuất chúng như chúng ta lại không thể đề tên lên bảng vàng! ".
"Ài!"
"Mạnh huynh, chúng ta không ngừng cố gắng là được!"
"Đúng vậy, năm nay không được còn có năm sau, chúng ta lại chịu khổ đọc sách ba năm, ngày khác nhất định ngự tiền diện thánh!"
"Nói có lý!"
"Đúng đúng đúng!"
"Nhưng mà các cô nương của Thập Tam Lâu Phường này thật sự là rất tốt!"
"Đúng đúng đúng, mỗi người mỗi vẻ!"
Chủ đề của năm người lập tức trở nên hèn mọn bỉ ổi, lại dắt nhau đi tới phía phủ ngoài cửa thành.
Lúc này Dịch Thư Nguyên cùng Hôi Miễn cũng đã hạ xuống cảng thành, nhìn mấy người kề vai sát cánh bên đó, một hồi thương xuân buồn thu oán trời trách đất, một hồi lại nghiên cứu thảo luận chỗ tốt của Thập Tam Lâu Phường, thậm chí còn nhắc tới sự tình Long Phi Dương cùng Trác Tình.
Hôi Miễn đứng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên nhìn về phía năm người, ngữ khí cổ quái nói.
"Đám người bọn họ còn càng ngày càng nghiện rồi tiên sinh, ta thấy chúng ta coi như quên chuyện của Sở Hàng này đi, dù sao cũng không chết người được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận