Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 332: Tỉnh rượu (2)

Dịch Thư Nguyên cũng dở khóc dở cười, mấy con hàng này không thể đề tên lên bảng vàng, thật sự có mặt mũi để hỏi thương thiên sao?
Được rồi, cũng có thể là không có tên trong bảng cho nên phát tiết hậm hực khó chịu trong lòng đi, Dịch Thư Nguyên vẫn không có giáng một gậy chết tươi.
Nhưng mà Sở Hàng cùng với Dương Bản Tài, hai gia hỏa này tuyệt đối bị nện thêm một côn cũng không tính oan uổng.
Hôi Miễn nói cũng chỉ là vui đùa mà thôi, Dịch Thư Nguyên đã đáp ứng chuyện của người khác, tự nhiên không thể nào không để ý tới, huống hồ chính hắn cũng có vài phần hiếu kỳ với chuyện này.
Sau khi nhìn một lúc, Dịch Thư Nguyên liền đi đến phía của năm người, nhìn tình huống những người kia, hẳn là sẽ không đi tới kiến trúc khu cảng thành.
"Cần gì chứ, dù sao cũng thường xuyên muốn đi tới Thập Tam Lâu Phường, trực tiếp tìm khách sạn ở cảng thành ở lại không phải được rồi sao, còn muốn trở về bên trong thành."
Hôi Miễn nói qua như vậy, Dịch Thư Nguyên lại tựa hồ như có thể đoán đúng lòng năm người kia.
"Vậy thì lại không giống rồi, bọn họ khẳng định còn phải đi tới một khách sạn trong phố cống sĩ để ở, người có đôi khi chính là như vậy, rất khó nói rõ, từ người ngoài nhìn tới thậm chí còn không nhất thiết phải kiên trì như vậy."
"A?"
Tuy rằng Hôi Miễn rất thông minh, nhưng nó hiển nhiên có chút không quá hiểu những lời này của Dịch Thư Nguyên, chỉ là Dịch Thư Nguyên cũng lười giải thích thêm.
Trên con đường phải qua khi đi tới cửa thành, Dịch Thư Nguyên liền đứng ở nơi đó chờ năm người từng chút tiếp cận.
Đại khái khoảng hơn vài chục bước, rốt cuộc có người phát hiện rìa đường còn đứng một người.
"Ấy? Ấy! Đó là Dịch huynh!"
Dương Bản Tài phát hiện ra Dịch Thư Nguyên trước tiên, lập tức kích động nói với Sở Hàng.
"Sở huynh, là Dịch tiên sinh, ngươi không phải tâm tâm niệm niệm muốn tìm Dịch tiên sinh sao? Là Dịch tiên sinh đó!"
Rất hiển nhiên, Dương Bản Tài nhất định là đã từng nói qua sự tinh trên đường đi cùng Sở Hàng, cho nên Sở Hàng cũng biết gã và Dịch Thư Nguyên ngồi cùng một thuyền tới đây.
Mà nghe Dương Bản Tài nói, tinh thần Sở Hàng lập tức chấn động, ba người còn lại cũng cùng một dạng với y, thuận theo ngón tay Dương Bản Tài nhìn tới ven đường cách đó không xa.
Một người mặc thanh sam cầm quạt xếp trong tay, đứng ở ven đường.
Sở Hàng cũng thoáng cái thanh tỉnh không ít, thoáng lay động thân hình vội vã chạy đến bên người Dịch Thư Nguyên, vỗ vỗ cái ót sau đó cao thấp quan sát một phen, xác nhận mình không có nằm mơ.
Dịch Thư Nguyên cũng không nói chuyện, khẽ nhíu mày nhìn Sở Hàng.
"Dịch tiên sinh, thật sự là ngài? Tóc của ngài thật sự trắng ra nhiều như vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Hiếm khi Sở Hàng còn quan tâm trước tới Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên lắc đầu, nhìn qua Sở Hàng lại nhìn về phía Dương Bản Tài cách đó không xa, mang theo vài phần mỉm cười nói.
"Xem ra Sở huynh cùng Dương huynh nhất định đã đề tên lên bảng vàng, thật là đáng mừng! Nhân sinh đắc ý cần phải vui mừng, tầm hoan bên đó đến lúc trời hừng sáng mới về, đúng là tài tử phong lưu!"
"Ách …cái này."
Không chỉ trên mặt Sở Hàng nóng lên, trên mặt Dương Bản Tài cũng lộ vẻ lúng túng, ba người khác hình như cũng riêng phần mình xuất hiện biểu cảm khác thường.
Khác biệt cùng người khác, Sở Hàng hiểu rõ Dịch Thư Nguyên là một kỳ nhân, có một chút bổn sự đặc thù, tuy rằng hiểu rõ không nhiều lắm, nhưng ít ra biết rõ Dịch tiên sinh khẳng định rõ ràng mình không có tên trong bảng, lời này rõ ràng là đang châm chọc mình.
"Dịch tiên sinh, ngài hà tất phải châm chọc chúng ta chứ, khoa cử không đỗ, mượn rượu tiêu sầu mà thôi."
Dịch Thư Nguyên lắc đầu.
"Như vậy Sở huynh còn cần phải ở chỗ này tiêu trừ buồn sầu bao lâu nữa? Tựa hồ là có chút lưu luyến quên đường về?"
"Ài ài, Dịch tiên sinh, ngài không thể nói cho cữu cữu ta biết được! À đúng rồi, Dịch tiên sinh, những người này đều là hảo hữu ta mới quen, Dương huynh ngài biết rồi, ba vị này là Mạnh Xương Hiền Mạnh huynh, Độc Cô Chương Độc Cô huynh, An Á Trung An huynh, đều là văn sĩ uyên bác!"
Nói xong, Dương Bản Tài quay đầu về phía sau.
"Chư vị, vị này chính là Dịch tiên sinh, chính là ách…Chính là bạn hữu của trưởng bối trong nhà."
Sở Hàng do dự một chút, vẫn là không dám ngang hàng luận giao.
Tuy rằng vừa nãy trên xưng hô có chút kỳ quái, nhưng nhìn Dịch Thư Nguyên một đầu hoa râm, mọi người cũng không dám chậm trễ lễ nghi, nhao nhao hành lễ, cảm giác say hình như cũng tỉnh không ít.
"Gặp qua Dịch tiên sinh!"
Ngay cả Dương Bản Tài cũng không gọi "Dịch huynh" nữa rồi, cùng cùng nhau gọi Dịch tiên sinh.
Dịch Thư Nguyên chắp tay đáp lễ lại, sau đó lại lần nữa nhìn Sở Hàng.
"Sở huynh quá lo lắng, Dịch mỗ cũng không phải là người ưa thích tán dóc, càng không có khả năng chuyên đi nói loại chuyện này cùng Ngô đại nhân."
Dịch Thư Nguyên nói đến đây, Hôi Miễn bên tai đã cười trộm trong lòng, quả thật tiên sinh sẽ không đi đâm thọc, chỉ là không biết lúc nào sẽ lấy việc này làm thành tiết mục kể chuyện ngắn đi nói.
Mà Dịch Thư Nguyên vẫn còn đang tiếp tục nói.
"Huống hồ Dịch mỗ cho rằng thực sắc tính dã, cũng hiểu rõ nỗi buồn khi khoa cử không đỗ, được rồi, Sở huynh tự giải quyết cho tốt, Dịch mỗ liền phải từ biệt rồi! Dương huynh, còn có chư vị, cáo từ!"
"Vâng vâng, Dịch tiên sinh đi thong thả!"
"Mời tiên sinh!"
Mấy người nhao nhao hành lễ, ngay cả Sở Hàng cũng chắp tay đưa tiễn.
Chỉ là đợi lúc Dịch Thư Nguyên rời xa phủ thành cùng cảng thành đi ra phía ngoài một đoạn đường, Dương Bản Tài gãi đầu nhìn Sở Hàng.
"Sở huynh, không phải ngươi vẫn muốn đi tìm Dịch tiên sinh sao, ta còn tưởng rằng hắn thiếu nợ ngươi bạc hoặc là có chuyện gì gấp chứ, chẳng lẽ chỉ vì nói vài lời, không cho Dịch tiên sinh kể lại với trưởng bối?"
Một câu liền điểm tỉnh người trong mộng, Sở Hàng bỗng nhiên hung hăng cho mình một cái bạt tai.
"Bộp! ".
Một cái tát này đánh vào trên mặt rất thanh thúy, vào lúc người bên ngoài vẫn còn ngây người, Sở Hàng đã vội đuổi theo.
"Tiên sinh dừng bước, Dịch tiên sinh ! ngài phải cứu ta! ".
Nghe Sở Hàng hô hào đuổi theo, Dịch Thư Nguyên quạt cây quạt, nhưng bước chân căn bản vẫn không dừng lại như cũ, nhìn như chỉ là bước chân đi đường hơi nhanh, nhưng Sở Hàng lảo đảo chạy tới lại làm sao cũng không đuổi kịp.
"Ài, còn tìm ngài cứu mạng nữa, theo ta thấy, là hết thuốc chữa rồi!"
Hôi Miễn ở bên tai Dịch Thư Nguyên cười hì hì nói qua.
Dịch Thư Nguyên sắc mặt bình tĩnh bước đi.
"Trước để y đổ một chút mồ hôi cho tỉnh rượu đã đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận