Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 334: Tùy tâm mà huyễn (2)

Bộ dạng Dịch Thư Nguyên thật ra là tương đối xuất chúng, không riêng gì tướng mạo bản thân không tính kém, chủ yếu cũng là một đầu tóc dài hoa râm kết hợp cùng tướng mạo liền lộ ra có chút đáng chú ý.
Nhưng cho dù hắn có đứng ở giữa đám người trong đại lộ, tuyệt đại đa số người thường thường dễ dàng xem nhẹ sự tồn tại của Dịch Thư Nguyên.
Cái này cũng không phải là Dịch Thư Nguyên cố ý, nguyên nhân che đậy là do thanh khí tự sinh, sẽ tách ra dơ bẩn pha tạp, vận số hỗn tạp, tự nhiên cũng khiến cho người thường khó có thể chú ý.
Cũng là Dịch Thư Nguyên cố ý, hoặc là một chút người đặc thù cùng với dưới tình huống đặc thù mới dễ dàng tác động chú ý.
Cho nên mặc dù giờ phút này trong ngoài nội thành Thừa Thiên Phủ vẫn có một chút thị vệ cùng cao thủ bí mật tìm kiếm Dịch Thư Nguyên như trước, nhưng cũng không phải dễ dàng liền có thể phát hiện ra hắn.
Lần lượt đi qua mấy cái đại lộ trường thi, tới con phố được nhân sĩ kinh thành xưng là phố Cống Sĩ, phân theo phương hướng đông nam tây bắc.
Giờ phút này ở phía nam phố Cống Sĩ, trong một quán ăn bình thường, kể cả Dịch Thư Nguyên ở bên trong, sáu người ngồi thành một bàn ở nơi hẻo lánh.
Gọi tám món ăn mặn, đồ vô dụng thì liền bày ở góc bàn, trừ bên ngoài cái này ra ngược lại cũng không có rượu.
"Chư vị, chúng ta quen biết một trận cũng coi như hữu duyên, bữa hôm nay coi như là tiệc tiễn đưa rồi! Sở mỗ lấy trà thay tửu, trước cạn là kính!"
Mọi người cũng nhao nhao nâng chén lên.
"Ba năm sau, gặp lại ở kinh sư!"
"Đúng vậy, cố gắng đọc sách ba năm, chúng ta lại gặp ở kinh sư!"
"Ta dự định thuê một phòng ở Kinh Thành, đọc sách ba năm ngay ở chỗ này!"
"Nếu mà như thế, ta cũng đang có ý này, không bằng cùng ở?"
"Nếu như Mạnh huynh không phải ghét bỏ, tiểu đệ đương nhiên không có ý kiến!"
"Đến đến, cạn nào!"
"Cạn!"
"Cũng mời Dịch tiên sinh!"
"Đúng, mời tiên sinh!"
Giờ phút này năm người chân thành tha thiết cùng nâng chén có lời mời, Dịch Thư Nguyên cũng nâng chung trà lên, cùng mấy người cùng nhau uống.
Sau đó mọi người cũng nhao nhao hạ đũa, bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc cơm trưa này.
Sau khi ăn xong, mấy người tỉnh táo lại bắt đầu một phen cảm khái bịn rịn chia tay, hẹn nhau 3 năm sau nhất định phải gặp lại, nhìn qua có vẻ như giao tình cùng nhau chiếu cố Thập Tam Lâu Phường này rất là thân thiết.
Sau cùng lúc ra khỏi thành, chỉ còn lại Dịch Thư Nguyên, Sở Hàng cùng Dương Bản Tài, về phần tại sao Dương Bản Tài ở đây, đáp án chỉ có một, tiện đường.
Từ Kinh Thành đi đến Trường Phong phủ, sau đó lại ngồi thuyền từ bên đó hoặc là trực tiếp đi bộ theo trên đường đều là tính toán có lợi nhất.
Bên phía Kinh Thành rất nhiều người quả thực rao giá trên trời, mà giá hàng Kinh Thành cũng làm cho Dương Bản Tài không thể nào ở đó trụ lại ba năm chờ đợi đợt thi hội tiếp theo được.
Đối với Dương Bản Tài đồng hành một đường, Sở Hàng cùng Dịch Thư Nguyên tự nhiên không có ý kiến gì, hai người cũng coi như hiểu được đối với Dương Bản Tài, biết rõ tính cách của gã chính là như vậy, nhưng người cũng không phải hư hỏng.
Sở Hàng mướn một chiếc xe ngựa chở ba người rời khỏi Kinh Thành, thời điểm ra khỏi thành hai người thi rớt còn có chút không nỡ mà nhìn về phía sau.
Thi đình sắp tới, cũng không biết năm nay ai là tam giáp, có lẽ sẽ là Thì Niệm Đông đi?
Dịch Thư Nguyên cũng ở đây nhìn lại Kinh Thành, thật ra ấn tượng của hắn đối với Hoàng Đế hiện thời cũng không tệ lắm, cho nên đại khái cũng có thể rõ ràng, ít nhất khoa cử lần này căn bản sẽ có hạng người chân tài thực học có thể đứng hàng tam giáp.
Đại khái là là mấy vị kia đi, đêm hôm đó bên trong Tranh Diễm Thính gặp qua mấy kẻ, còn có một người tới ý đồ mời hắn.
Thiên hạ Đại Dong phân chia mười hai đạo giám sát, trên hành chính do Châu Phủ thực thi quy định, dưới châu thành quản lý các huyện, mà phủ thành lại không phân chia quản lý.
Ngoại trừ kinh sư Thừa Thiên Phủ ra, Trường Phong Phủ kề sát khá gần, Đông Dương Phủ cũng hướng thẳng kinh sư, cho nên Sở Hàng mới có thể nói với hắn rằng mình cũng tính như là nửa người Thừa Thiên Phủ.
Nhưng mà tuy rằng nhìn như Trường Phong Phủ cùng Thừa Thiên Phủ kề bên, nhưng đường sá ở giữa cũng không tính quá gần, bản thân Trường Phong Phủ chính là đại phủ, coi như là một khu sản xuất lương thực ít ỏi bên trong các khu xung quanh kinh sư, hạt cảnh còn lớn hơn so với một châu vực bình thường.
Quan đạo còn phải đi qua nhiều khu vực sơn dã, xem như là sơn mạch Diên Sơn kéo dài.
Cho nên cho dù mướn xe ngựa, nhưng loại tốc độ xe chậm rãi từ từ không nhanh hơn bao nhiêu so với người chạy bộ này, ít nhất cần phải năm ba ngày khả năng mới đến.
Xe lung la lung lay trên đường, nhưng quan đạo cũng coi như hình thành, không tính quá mức lắc lư.
Dương Bản Tài trong xe lấy đệm giường từ trong rương sách ra, đặt ở một bên cuộn tròn thân thể ngủ, Sở Hàng thì dựa vào một bên ngủ gà ngủ gật, chỉ có Dịch Thư Nguyên lấy ra sách luyện chế trước đây, dùng bút viết cái gì đó lên bên trên.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều sự tình, Dịch Thư Nguyên còn không kịp ghi nhớ từng cái, hiện giờ coi như cũng là chậm rãi bổ sung.
"Giá giá, giá giá."
Xa phu là một nam tử trung niên, vô cùng yêu quý ngựa kéo, đánh xe cũng không nỡ hô to.
Dịch Thư Nguyên nghe tiếng nên xốc một nửa mảnh vải trước lên nhìn, có thể thấy bóng lưng xa phu cùng bộ phận phong quang ngoài xe.
Bọn họ sau giờ ngọ mới xuất phát, tìm xe cùng mua thức ăn lại làm trễ nải một ít thời gian, đến bây giờ cảm giác chưa có đi đường bao lâu, sắc trời cũng đã bắt đầu mờ mịt tối xuống.
"Công tử, tiên sinh?"
Xa phu kêu to hai tiếng quay lại nhìn xem, mới đầu chỉ có Dịch Thư Nguyên đang nhìn tới chính mình, lúc sau Sở Hàng cũng dụi dụi con mắt nhìn qua.
"Trời sắp tối rồi, có vẻ không đến được dịch trạm đằng trước, ta thấy chúng ta tìm một chỗ gần đây ở tạm qua đêm đi, hiện giờ trời cũng không lạnh."
"A?"
Sở Hàng thanh tỉnh một chút, ngồi thẳng lên chất vấn xa phu.
"Ta nói chứ lão ca, không phải ngươi đã nói là đi con đường này thông thường trước khi trời tối liền có thể đến được dịch trạm sao?"
"Ài, ngựa già rồi, bước chân cũng không có lưu loát như trước kia nữa."
Dịch Thư Nguyên nhìn con ngựa ở đầu xe một chút, không đợi Sở Hàng tiếp tục oán giận liền gật đầu nói.
"Được rồi, tìm một chỗ ở phụ cận nghỉ ngơi một đêm đi, bên cạnh Diên Sơn cũng không có sài lang hổ báo gì."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên liền không để lại dấu vết thu hồi sách, cũng biến Ngâm Trần trở về quạt xếp, đồng thời chuyển nhích người đến trước xe, theo xa phu cùng nhau đi xuống.
Sở Hàng lại ở bên đó nhỏ giọng lầm bầm.
Xa phu nắm dây cương dẫn xe ngựa rời khỏi quan đạo, Dịch Thư Nguyên thì đi ở bên cạnh, nhìn qua phía trước, đã là một dãy núi.
"Tiên sinh, có một gian phòng hoang phế, những người chạy xe chúng ta thi thoảng cũng qua đêm ở chỗ này, có thể tránh một chút mưa gió."
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu không nói gì, mà nhìn về phía xa phu ý bảo chỉ đường.
Bởi vì Sở Hàng cùng Dương Bản Tài đều gọi Dịch Thư Nguyên là tiên sinh, hơn nữa nhìn hình dạng và cử chỉ của Dịch Thư Nguyên, xa phu liền cảm thấy đây là trưởng bối, cũng cùng gọi là tiên sinh mà không phải là công tử.
Dắt xe ngựa được một đoạn ngắn, quả nhiên thấy được một gian phòng ốc ở chân núi, tuy rằng cổ xưa, nhưng đỉnh là gạch ngói, không phải cái loại phòng thổ bồi cỏ tranh, còn có một hàng bờ rào nghiêng lệch.
Chỗ gần có mấy lùm cây cối, xung quanh sân cỏ hoang mọc khá cao, nhưng may mà trong nội viện coi như sạch sẽ.
Xe ngựa đi vào trong sân, xa phu vừa tìm một địa phương chốt dây cương vừa hét lớn.
"Hai vị công tử cũng xuống thôi, nghỉ tạm một đêm, ngày mai dậy sớm!"
Mà Dịch Thư Nguyên thì chạy tới một góc trong nội viện, bên đó có một tòa miếu nhỏ cao rộng đều chỉ bằng cánh tay, trong miếu có một bức tượng Bồ Tát bằng đất sét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận