Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 335: Miếu nhỏ "Yêu phong lớn" (1)

Miếu này tuy rằng rất nhỏ, nhưng hình như vẫn còn tương đối đẹp đẽ, không phải trực tiếp dùng gạch và gỗ chồng lên, mà dùng một chút gạch xây ba mặt, đỉnh nhỏ cũng là dùng vài miếng ngói xám lợp lên.
Về phần tại sao là tượng Bồ Tát đất sét mà không phải là thổ địa công, là bởi vì tư thế tượng thần trong miếu là ngồi xếp bằng chắp tay trước ngực.
Lúc này Sở Hàng trong xe cũng lắc tỉnh Dương Bản Tài lại, sau khi hai người xuống xe ngựa liền ở bên đó hoạt động tay chân một chút.
Xa phu nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đang quan sát miếu nhỏ, lúc này cũng đi tới đây, hợp tay bái mấy cái với tượng Phật trong miếu nhỏ bên cạnh Dịch Thư Nguyên.
"Lão ca, đây là vị Bồ Tát nào?"
Xa phu bái xong rồi mới trả lời Dịch Thư Nguyên.
"Cũng không biết là vị Bồ Tát nào, dù sao vẫn một mực có ở đây, đi ngang qua nghỉ tạm, cúi đầu bái một cái cầu bình an."
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, nhà xe cũng không biết, vậy tạm thời chỉ có thể coi là Bồ Tát vô danh.
Hôi Miễn cũng xuyên thấu qua tóc của Dịch Thư Nguyên nhìn tới miếu nhỏ, thấp giọng nói qua bên tai Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh, đây chẳng phải là tòa miếu trống, nhưng thật cổ quái."
Dịch Thư Nguyên đương nhiên biết, miếu này tuy nhỏ, nhưng tượng Phật lại là chính thức bát mạch khai quang, chỉ là không rõ ràng là cung phụng ai.
Về phần cổ quái trong miệng Hôi Miễn, là bởi vì miếu này có chủ nhân ngồi, đúng vậy, chính là có người ngồi.
Thông thường tượng Phật có lẽ sẽ có liên quan cùng Bồ Tát, nhưng rất ít có Chân Thần ngồi ở trong đó, cái gọi là hóa thân ngàn vạn cũng chỉ là một loại lí do thoái thác liên can tới tượng thần, trừ phi thật sự vận khí tốt, pháp thân đối phương vừa vặn dạo chơi đến đây.
Nhưng mà cho dù đã nhìn ra, nhưng Dịch Thư Nguyên cũng không muốn quấy nhiễu đối phương, dù sao đối phương căn bản không có dò xét ra phía ngoài, dường như tự phong ấn ở bên trong tượng thần.
"Ồ, bên đó còn có một tòa miếu nhỏ như vậy!"
Giọng nói của Dương Bản Tài truyền đến, rất nhanh liền cùng với Sở Hàng cùng đi tới đây.
"Đến đến đến, chúng ta cũng qua cúi bái!"
Dương Bản Tài vô cùng tự nhiên hợp tay lại bái, Sở Hàng cũng học theo cùng nhau bái, trong miệng còn nói lẩm bẩm.
"Núi hoang rừng vắng, xin thổ địa công phù hộ!"
"Sở huynh, đây không phải là thổ địa công, đây rõ ràng là tượng Phật, Bồ Tát chớ trách, Bồ Tát chớ trách!"
Dương Bản Tài liên tục bái, Sở Hàng cũng nhanh chóng nói theo "Bồ Tát chớ trách."
Xa phu bái xong rồi, Dương Bản Tài cùng Sở Hàng cũng bái xong rồi, chỉ một mình Dịch Thư Nguyên đứng bên cạnh không có động tác gì, cái này lộ ra có chút quái dị.
"Dịch tiên sinh, ngài không bái sao?"
Dương Bản Tài hỏi một câu như vậy, Dịch Thư Nguyên lắc đầu.
"Thăm viếng thần phật trong miếu chẳng qua là cầu một cái tâm lý an ủi, nếu như đức hạnh bản thân chưa đủ, thần phật vì sao lại phù hộ ngươi đây? Nếu như đức hạnh bản thân đã đủ rồi, trong lòng không thẹn, vậy cũng không cần cầu thần bái phật?"
Dịch Thư Nguyên tìm cái lý do cho hành vi của mình, những người khác nghe xong cũng thấy có đạo lý.
Bên kia có hai gian phòng, một gian tương đối cũ nát, nóc nhà sụp đổ một nửa, xe ngựa được xa phu buộc trong gian phòng tàn phá này.
Một gian phòng ốc lại coi như kiên cố, chỉ là cửa nát một nửa, tất cả giấy dầu trên cửa cũng đã đều rách rưới rồi, nhưng để nghỉ ngơi một đêm thì vấn đề không lớn.
Mọi người tùy tiện dọn dẹp lại gian phòng kiên cố một chút, tiếp đó lại nhặt lấy một số củi lửa từ xung quanh trở về, sau đó liền đốt một đống lửa lên.
Có lẽ là tác dụng tâm lý, sau khi đống lửa đốt lên, cảm giác trời tối đặc biệt nhanh.
Mặc dù thời tiết đã trở nên ấm áp, nhưng buổi tối vẫn còn hơi lạnh, cộng thêm dù sao cũng là chân núi, đống lửa cháy lên chẳng những mang đến ấm áp, cũng mang đến một chút cảm giác an toàn.
Xa phu vừa nướng mấy cái bánh bao, vừa khoác lác tán chuyện phiếm cùng ba khách nhân.
"Nghe nói vào thời điểm loạn lạc trước kia, vùng núi Diên Sơn này chính là có không ít mãnh thú, sài lang hổ báo đều có, nghe nói còn có cả yêu quái nữa!"
Dương Bản Tài nghe thấy vậy trái tim liền siết chặt lại, Sở Hàng càng là sợ hãi trong lòng, Dịch Thư Nguyên ngược lại cảm thấy hết sức hứng thú hỏi.
"A? Đó là yêu quái gì?"
"Ách, nói thí dụ như là hồ ly tinh, như mãnh hổ tinh, còn có cả sơn quỷ nữa!"
Dương Bản Tài vốn đã mê tín, lúc này nghe xong càng thấy kinh hãi.
"Nhiều như vậy? Vậy chúng ta chẳng phải rất không an toàn sao?"
"Đó là lúc trước! Một chút người thời vận thấp, lên núi gặp phải quỷ đả tường liền có khả năng một mực lạc đường, về sau triều đình liền đại lực chỉnh lý, mời Thiên Sư cùng với cao thủ các lộ cùng nhau, chỉnh lý sạch sẽ trên núi, ta nói với các ngươi..."
Xa phu kể lại rõ ràng mạch lạc, có chút chỗ không nghĩ không ra liền trực tiếp tự biên.
Mà Dịch Thư Nguyên nghe cũng thấy rất là có ý vị, tuy rằng nói rất là ngắn, nhưng hắn lại thực sự có thể tưởng tượng ra một ít sự vật.
Có chút chuyện xưa cũng không phải là giả dối, yêu vật chân chính có thành tựu mới khó đối phó, thời điểm không có thành tựu, mặc dù đối với người thường mà nói rất đáng sợ, nhưng mà một chút thuật sĩ thầy pháp chưa hẳn không thể trừ.
"Tiên sinh, không phải là sự tình Tề tiểu tử lúc còn trẻ tuổi trải qua đúng không?"
Hôi Miễn nói nhỏ một câu bên tai Dịch Thư Nguyên, bờ môi Dịch Thư Nguyên khẽ nhúc nhích một chút, lấy giọng thì thào truyền vào trong tai Hôi Miễn.
"Không rõ ràng, nhưng mà hẳn là cùng một thời đại."
Tề Trọng Bân học pháp rất sớm, hai mươi mốt tuổi liền rời núi tung hoành thiên hạ, lúc đó Đại Dong tương đối loạn, chưa tới ba mươi tuổi đã có chút tiếng tăm rồi, vài thập niên trước được Hoàng Đế Đại Dong phong làm một trong Thiên Sư hộ quốc, có phong hào vả lại là hàng ngũ phẩm, nhưng không có bổng lộc.
Hình như những người xa phu đa số đều khá là khéo nói, xa phu vừa nướng màn thầu vừa nói chuyện, nướng xong một phần màn thầu vẫn cứ tiếp tục nói, nước cũng không uống một ngụm.
"Ô hí hí hí. Phốc ô."
Ngoài viện truyền tới tiếng hí dài của con ngựa kéo xe, xa phu liền lập tức ngừng lại, đứng lên đi tới cửa quan sát gian phòng tàn phá cách đó không xa, con ngựa ở bên trong vung vẩy đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, xa phu lại nhìn qua vị trí khung xe, có chút thấy không rõ.
Xa phu liền quay đầu nhìn lại ba người nói.
"Ta đi xem xe ngựa, có lẽ là có con rắn làm cho ngựa sợ."
Nói xong, xa phu rút một cây củi đang cháy từ trong đống lửa, tiếp đó đi ra bên ngoài.
"Có rắn?"
Hôi Miễn tinh thần chấn động, thoáng cái cũng chạy trốn ra ngoài, tốc độ của nó quá nhanh, ngoại trừ Dịch Thư Nguyên ra căn bản không ai phát hiện ra nó.
Vừa nãy nghe xa phu huyên thuyên, lúc này gã lại bỗng nhiên rời đi bởi vì động tĩnh, Sở Hàng cùng với Dương Bản Tài cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, người phía trước liền cẩn thận hỏi một câu.
"Dịch tiên sinh, không có gì không bình thường chứ? Ta cứ cảm thấy có âm khí trùng trùng điệp điệp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận