Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 339: Giải kinh cũng là giảng đạo (1)

Vừa vào trong rừng, con ngựa liền chạy như điên trong đó.
Tuy rằng núi rừng rậm rạp không thích hợp để ngựa chạy nhanh, nhưng hiển nhiên đối với con ngựa này mà nói không tính bao nhiêu trở ngại, bốn vó chạy như bay.
Nếu như cảnh này bị chủ nhân của nó thấy được, đoán chừng tuyệt đối không dám nhận đây là ngựa của mình.
Hôi Miễn cùng với con ngựa chạy thật lâu, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói một câu với con ngựa.
"Ngươi trước đi tìm chúng nó, ta đi một cái địa phương, đợi lúc trở về ta sẽ tới tìm ngươi."
Nói xong Hôi Miễn liền thoáng cái nhảy ra ngoài, chính như theo như lời tiên sinh, tuy rằng Diên Sơn không phải là núi lớn sông lớn trứ danh gì, nhưng cũng không nhỏ, nó tăng thêm tốc độ.
Hôi Miễn đại khái còn có thể cảm giác được vị trí trong núi lúc trước mình đi theo tiên sinh, chỗ đó là khu vực gần con sông, mà khoảng cách của chỗ bây giờ với chỗ bên đó cũng không tính gần.
Sau khi chạy đoạn đường núi thật xa, rốt cuộc Hôi Miễn tìm được cái vách đá ban đầu, cùng với một gian nhà nát kia.
"Ha ha, quả nhiên là ở đây!"
Hôi Miễn nở nụ cười, lẻn đến trước phòng, một con Sơn Quỷ đang ngồi xếp bằng ở chỗ kia bị âm thanh của nó làm cho hơi kinh hãi, mở mắt nhìn ra ngoài phòng, phát hiện có một con chồn đang dừng ở chỗ đó.
Chỉ liếc một cái, Sơn Quỷ liền nhận ra con chồn này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng từ trên tảng đá đi xuống, không ngừng chắp tay hành lễ đối với Tiểu Hôi bên ngoài.
"Ờ ô, ô ô!"
Sơn Quỷ chưa thể nói tiếng người, chỉ phát ra các loại quái âm từ trong miệng.
Hôi Miễn hết sức hài lòng đối với biểu hiện cung kính của Sơn Quỷ.
"Ừ, cũng coi như là tiên sinh không nhìn lầm ngươi, cũng đừng nói ta ăn chùa của ngươi nhiều thứ như vậy lại không chiếu cố ngươi, tối mai ở bên trong chỗ đầu núi hoang vắng bên kia có cơ hội nghe tiên sinh giải kinh giảng đạo, đừng bỏ lỡ!"
"Biết rõ đó là nơi nào không? Chỗ tòa miếu nhỏ cùng với Nê Bồ Tát đó!"
Sơn Quỷ hơi do dự, hình như có chút e ngại, nhưng vẫn gật đầu.
"Ừ, biết rõ là tốt rồi, giảm bớt phiền phức cho ta, vậy ta đi trước, ngày mai nhớ kỹ tới đấy, trễ nhất không thể chậm quá giờ tý, ta đi đây!"
Nói xong câu đó, Hôi Miễn liền lại vội vội vàng vàng rời đi.
!
Đợi khi Hôi Miễn cùng với con ngựa lại trở về trong sân, thời gian đã là trước bình minh rồi, con ngựa lại trở về trong gian phòng tàn phá, Hôi Miễn cũng từ trong khe cửa tiến vào một gian phòng khác, về tới bên người Dịch Thư Nguyên.
Sáng sớm, nguyên bản mấy người nghỉ ngơi trong phòng cũng lần lượt tỉnh lại.
Đương nhiên, thức dậy sớm nhất vẫn là xa phu, vào lúc gã đi ra ngoài chỉnh đốn một hồi, Sở Hàng mới ra ngoài đi vệ sinh, y đi đến bên ngoài hàng rào bên cạnh gian phòng tàn phá đi tiểu, nhìn qua trong gian phòng tàn phá lập tức kêu to nói với xa phu.
"Lão ca, dây cương này của ngươi còn không có cài chốt này, không sợ ngựa chạy sao?"
Xa phu bên đó đang kiểm tra trục xe các loại, nghe vậy cũng không đi qua, liền trả lời một câu đối với Sở Hàng.
"Cài chốt nhất định là cài chốt rồi, khả năng buổi tối nó không cẩn thận tránh thoát đi, yên tâm, con ngựa này theo ta đã nhiều năm như vậy, nó sẽ không chạy, cho dù bỏ đi cũng có thể tìm về nhà."
Sở Hàng nhìn con ngựa không biết đang nhai nuốt cái gì một chút.
"Lợi hại như vậy?"
Dương Bản Tài cùng với Dịch Thư Nguyên cũng trước sau từ trong nhà đi ra, người phía trước ngáp ngủ vặn eo bẻ cổ, xong đó liền hỏi xa phu hành trình hôm nay.
"Lão ca, hôm nay có thể tới nơi nào vậy, có thể tới nơi có giường chiếu bình thường chứ?"
Xa phu nhếch miệng lộ ra hàm răng ố vàng.
"Nhất định có thể đi đến dịch trạm, nhưng mà ngày hôm qua xuất phát chậm, rời đi nửa đường, nếu như cả ngày hôm nay ra sức chạy trên đường, đi qua dịch trạm kia còn hơi xa, nhưng mà tám phần là phải ngủ ngoài trời hoang dã."
Vừa nghe phải ngủ ngoài trời hoang dã, Dương Bản Tài ngược lại là không quan trọng, chính như lúc ban đầu ở trên thuyền nói cùng với Dịch Thư Nguyên vậy, gã cũng ngủ dã ngoại ngoài trời không ít, tùy thân còn mang theo dao phay.
Nhưng Sở Hàng thì có chút không vui.
"Không nên không nên, hôm nay nói cái gì cũng phải ở lại dịch trạm một đêm, như vậy hành trình ngày mai liền thích hợp."
Sở Hàng nói cũng có đạo lý, nếu không mỗi ngày đều là đến dịch trạm sớm, lại tiếp tục di chuyển trên đường, sau đó lại không đến được trạm tiếp theo, vậy hôm nay dứt khoát đi ít một chút, những ngày về sau có thể thoải mái hơn.
"Dù sao đều do các ngươi định đoạt, để cho chúng ta chạy trên đường như thế nào liền chạy như thế đó đi!"
Xa phu cũng dễ nói chuyện, chỉ cần không nợ tiền xe của gã, không cần vội vàng gấp gáp gã lại càng thoải mái.
Dịch Thư Nguyên cũng không nói thêm cái gì, cầm theo thùng gỗ treo trên xe ngựa, đi tới vị trí chân núi lấy nước suối trở về, cung cấp cho mọi người nước rửa mặt và uống.
Sau đó lắp xong xe ngựa, người cũng đều lên xe, xa phu vội vàng lôi kéo con ngựa cùng mọi người rời khỏi chỗ nghỉ ngơi một đêm này.
Lúc đến dịch trạm, thời gian cũng chỉ là vừa mới sau giờ ngọ, bởi vì đã sớm định trước là hôm nay chỉ đi bấy nhiêu, cho nên một đoàn người trực tiếp ở lại trong dịch trạm.
Dịch trạm này không tính là nhỏ, nhưng bởi vì quan đạo lúc này thường thường bận rộn thu lương sau vụ mùa, cho nên đang vắng một chút, cũng có được không ít phòng.
Hôm nay mọi người nghỉ ngơi tương đối sớm, đêm xuống trong dịch trạm rất yên tĩnh.
Lúc này Dịch Thư Nguyên đứng dậy từ trên giường, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó hóa thành một đạo gió mát rời khỏi dịch trạm, bay tới khu nhà nghỉ tạm chỗ chân núi hôm qua.
Cùng nhau được Dịch Thư Nguyên mang đi còn có con ngựa kia.
Đây cũng là lần đầu tiên nó được bay, hoặc là có lẽ từ trước tới giờ nó không nghĩ rằng chính mình có thể bay, nó ở trên trời hưng phấn đến vô cùng, cũng sợ đến vô cùng, chọc cho Hôi Miễn cười không ngừng.
Lúc tới căn nhà tàn phá kia, nơi đây vẫn còn yên tĩnh, dẫu sao cũng còn cách thời gian ước định sớm rất.
Rất hiển nhiên, tối nay sẽ không có người tá túc ở nơi này.
Dịch Thư Nguyên đi đến trước miếu nhỏ đã hoàn toàn quy về bình thường, chắp tay về phía tượng Nê Bồ Tát đã không có bất luận đặc thù gì, tiếp đó rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh miếu nhỏ, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Linh khí trong núi mơ hồ hội tụ tới nơi này, sắc mặt Dịch Thư Nguyên điềm tĩnh, dẫn động thiên địa nguyên khí tụ họp mà không nhận, cũng coi như là thay Nê Bồ Tát cho chúng sinh hữu tình tới đây nghe kinh một cái lễ vật cuối cùng.
Con ngựa cũng im lặng nằm ở trước miếu không dám lên tiếng quấy rầy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận