Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 342: Chuyện lạ Trường Phong (2)

Buổi chiều ngày thứ tư, sau khi xuyên qua một số thôn xóm cùng từng mảng lớn đồng ruộng, xe ngựa dọc theo quan đạo một mực đi về phía trước rốt cuộc đã tới thành Trường Phong Phủ.
Thời gian sớm hơn so với dự tính một ngày, cũng là bởi vì bước chân của con ngựa đã hữu lực hơn.
Sau khi tiến vào trong thành, Sở Hàng bỗng nhiên trở nên có chút sốt ruột khi trở về nhà, một mực thúc giục xe ngựa nhanh chóng đi về phía trước.
So với Kinh Thành phồn hoa, phong quang của Trường Phong Phủ lại rất là bình tĩnh, tiết tấu dường như thoáng cái chậm rãi hơn không ít, giống như là huyện Nguyên Giang trước kia, chỉ là quy mô lớn hơn.
Sở phủ nằm ở trên một con đường yên lặng, cửa lớn đóng kín, thời điểm xe ngựa dừng ở trước cửa Sở phủ, người gác cổng nghe động tĩnh đi tới hé cửa ra để xem xét, đúng lúc thấy Sở Hàng không thể chờ đợi được mà nhảy từ trên xe xuống.
Người gác cổng mở to hai mắt nhìn một chút, trên mặt lộ ra vui mừng.
"Thiếu gia? Thiếu gia ngài đã về rồi!"
Người gác cổng thoạt nhìn là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, hưng phấn hô to một tiếng, nhanh chóng đi tới giúp đỡ Sở Hàng chuyển hành lý và rương sách.
"Thiếu gia ngài cuối cùng trở về rồi! Phu nhân mỗi ngày đều nhớ ngài đấy!"
"Không cần ngươi hỗ trợ, nhanh đi nói cho phụ mẫu ta biết, nói ta còn dẫn theo cả bằng hữu trở về!"
"À tốt!"
Người thiếu niên gác cổng nhanh chóng chạy tới trong nội viện, trước hoàn toàn mở cửa lớn ra, sau đó vừa chạy vừa hô hào tin vui Sở Hàng trở về.
"Thiếu gia về rồi ! thiếu gia trở về rồi ! ".
Dịch Thư Nguyên cùng Dương Bản Tài lúc này cũng xuống xe, vừa hoạt động tay chân vừa nhìn xung quanh cùng cửa Sở phủ.
"Ô phốc phốc ! ".
Con ngựa đầu xe lên tiếng một cái, khiến cho Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn, xa phu đang kiểm kê tiền xe được trả, mà con ngựa lại vung vẩy cổ lộ ra xao động.
Dịch Thư Nguyên hơi mấp máy môi một chút, liền có tiếng nói truyền tới trong tai con ngựa, nó cũng bình tĩnh lại.
"Đếm đủ chưa?"
"Đủ rồi đủ rồi, không kém một xu! Ha ha, hai vị công tử, còn có tiên sinh, nếu như sau này còn cần dùng đến xe ngựa, cứ tới tìm ta nha! Cáo từ, cáo từ!"
"Không ở lại ăn một bữa cơm sao?"
Nghe Sở Hàng nói như vậy, xa phu vẻ mặt tươi cười, cơm trưa vừa ăn trên đường, cơm tối thì lại quá sớm, không đến mức ở đây chậm trễ đến chiều.
"Không cần đâu không cần đâu, ta có người thân ở Trường Phong Phủ!"
Sau khi khách sáo đôi câu, lão ca xa phu dắt ngựa chuyển hướng, sau đó vội vàng đánh xe ngựa đi xa.
Con ngựa kia đi vài bước lại quay đầu, tựa hồ hết sức không muốn, nhưng đúng là vẫn còn không kháng cự được xa phu, mà Hôi Miễn cũng lộ mặt lông ra ngoài một mực nhìn qua.
Dịch Thư Nguyên thu hồi tầm nhìn, Sở Hàng cùng Dương Bản Tài đã nhấc lên rương sách cùng rương đồ của mình.
"Dịch tiên sinh, Dương huynh, mời!"
Dịch Thư Nguyên cùng Dương Bản Tài gật đầu, theo Sở Hàng cùng nhau đi vào cửa lớn Sở phủ, người sau trong lòng ít nhiều cũng có chút kích động, cũng không phải là thật sự không muốn về nhà.
Nhìn qua Sở phủ cũng coi như là giàu có, nhà cao cửa rộng, nhưng cũng không phải rất khoa trương, trong phủ không có quá nhiều hạ nhân, ngoại trừ thiếu niên vừa nãy, sau khi tiến vào tiền viện cũng không thấy gia phó gì cả.
Vượt qua tường xây làm bình phong ở cổng hai mươi mấy bước, chính là phòng tiếp khách cửa lớn rộng mở, không phải cái loại trang trí rộng mở khí phái gì, mà là bồn trồng hoa cỏ treo chữ giật dây, ngược lại rất có phong cách nhà ở tinh xảo.
Sở Hàng về đến nhà mình liền hoàn toàn lấy thân phận chủ nhà tiếp đón khách khứa.
"Dịch tiên sinh, Dương huynh, mời ngồi, đồ vật trước cứ tùy tiện để ở đây, mẫu thân ta nhất định rất nhanh sẽ đến."
Sở Hàng bỏ đồ đạc xuống, trực tiếp đi tới chủ vị trong phòng khách, ấm trà trên bàn thoáng dao động, mở nắp nhìn xem, sau đó lặt chén trà nhỏ lên châm trà cho khách.
"Uống trà uống trà! Trước giải khát đã!"
"Ừ!"
"Sở huynh, Trường Phong Phủ này có danh thắng gì không?"
"Có, mai đưa đám các ngươi đi xem!"
"Ta là lần đầu tiên tới đây, Dịch tiên sinh thì sao?"
"Ta cũng chưa từng tới."
Lúc mấy người đang trò chuyện, bỗng có một hồi tiếng bước chân rất nhanh tiếp cận đến.
Hai người phụ nữ ăn mặc một đỏ một lam đi tới, theo sau bên cạnh là hai nha hoàn, mặt khác còn có thiếu niên gác cổng vừa nãy cùng một lão bộc, trên mặt đều mang theo vui mừng.
"Mẫu thân, thiểu mẫu."
Sở Hàng đứng dậy, thấp giọng kêu hai tiếng, Dịch Thư Nguyên cùng Dương Bản Tài cũng đứng lên.
Người phụ nữ áo đỏ phía trước nhất nhìn vô cùng có khí chất, dung mạo như vậy nói là mẫu thân của Sở Hàng, không bằng nói càng giống như là tỷ tỷ của y hơn.
Trong mắt người phụ nữ hơi nổi lên vòng nước mắt, vội vàng đi đến trước mặt Sở Hàng, bắt lấy tay của y, chăm chú quan sát cao thấp cùng khuôn mặt của Sở Hàng, lắc lắc đầu nói.
"Vẫn còn biết trở về hả? Vi nương nhớ ngươi chết mất."
"Mẫu thân."
Một vị phụ nữ khác cũng vẻ tươi cười trên mặt, nhìn qua Sở Hàng sau đó lại quan sát Dịch Thư Nguyên cùng với Dương Bản Tài, đi đến bên cạnh hai người Sở Hàng.
"Tiểu thư, vẫn còn có khách nhân nữa, thiếu gia, sao không giới thiệu một chút?"
"Ờ ờ!"
Sở Hàng có chút lúng túng giãy giụa khỏi cánh tay của mẫu thân, vội vàng giới thiệu.
"Mẫu thân, thiểu mẫu, vị này chính là Dịch tiên sinh ta đã đề cập qua, chính là bạn hữu của cữu cữu, càng là vị viết thư pháp mà mọi người khâm phục ngưỡng mộ!"
Danh tiếng này hiển nhiên là Sở Hàng cố ý nói, Dịch Thư Nguyên sẽ không để ý, cười chắp tay hành lễ.
"Gặp qua hai vị phu nhân!"
Thấy người trước mắt tóc dài hoa râm, ánh mắt bình tĩnh, chỉ đứng ở đó liền hiện ra vài phần khí độ bất phàm, hai người phụ nữ cũng không dám chậm trễ, hạ thấp người đáp lễ.
"Gặp qua Dịch tiên sinh! Minh Cao cũng thường đề cập tới tiên sinh trong thư tín, còn nói ngài là kỳ nhân đương thời!"
"Không dám nhận không dám nhận, Dịch mỗ chẳng qua là một người rảnh rỗi mà thôi!"
Sở Hàng nhanh chóng giới thiệu Dương Bản Tài.
"Còn có vị này là Dương huynh, cũng là người đi thi, quen biết cùng ta ở Kinh Thành, kết làm hảo hữu!"
Hai người phụ nữ quan sát tỉ mỉ Dương Bản Tài, một vị này liền rõ ràng cho thấy là một người thư sinh bình thường, thậm chí không dám nghênh tiếp ánh mắt của các nàng.
Dương Bản Tài có chút xấu hổ, không dám nhìn thẳng hai vị mẫu thân có chút trẻ tuổi quá phận của hảo hữu, vội vàng cúi đầu hành lễ.
"Dương Bản Tài người Đông Lư, gặp qua hai vị phu nhân! Sở huynh ở Kinh Thành đã chiếu cố tại hạ rất nhiều, tại hạ ách…Vô cùng cảm kích!"
Sở Hàng nhìn bộ dạng lúng túng của Dương Bản Tài liền cảm thấy buồn cười.
Người hầu vừa già vừa trẻ vui vẻ đi tới sắp xếp hành lý cho mấy người, sau đó mang theo đồ vật đi về phía sau sương phòng.
Sở lão gia phải muộn một chút mới trở về, sau lúc ban đầu hơi lúng túng cùng câu nệ, mấy người trong phòng khách cũng thoải mái nói chuyện với nhau, không ngừng nói tới kiến thức đi đường cùng với sự tình khoa cử lúc này.
Sở Hàng càng là nói nhiều một chút về những việc mới lạ đã trải qua, còn kể đến cả việc miếu thờ bên sông sụp đổ.
Về phần thành tích khoa cử như thế nào, hai vị mẫu thân không có người nào hỏi tới.
"Nghe nói Kinh Thành có một vị tiên sinh kể chuyện, kỹ nghệ của người này quả thực là thần hồ kỳ kỹ, hà bá rơi được hắn kể trở thành chuyện sống, đáng tiếc tới lúc chúng ta biết được, hắn đã sớm rời khỏi!"
"Ài, không sai, đúng là rất đáng tiếc! Có bạn hữu học tập gian khổ nói, những người còn dư lại đều là hạng giả mạo mua danh chuộc tiếng, cái gì Lý tiên sinh, Kỷ tiên sinh, Lưu tiên sinh, chỉ là chép theo hà bá rơi kia kể lại, lại không có phần bổn sự đó!"
Mẫu thân Sở Hàng lộ vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Thật sự có tượng thần trong miếu sụp đổ sao?"
"Đương nhiên, tất cả đều là thật!"
Dịch Thư Nguyên ở bên cạnh uống trà lắng nghe, mà Hôi Miễn đầu vai lại khinh bỉ nói thầm một câu.
"Hai tên này còn không phải là lưu luyến Thập Tam Lâu Phường đi!"
Đợi sau khi trò chuyện một hồi, hai người phụ nữ đứng dậy cáo từ, các nàng chuẩn bị đích thân xuống bếp làm món ăn, nhưng mà cũng phái gia phó đi tới Vọng Hồ Lâu đặt mấy món ăn chiêu bài.
Đợi hai người phụ nữ vừa đi, Sở Hàng liền không nhịn được nhìn qua Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, nơi đây có yêu khí không?"
Tuy rằng Sở Hàng đã giảm thấp giọng nói xuống, thế nhưng lời nói hơi có vẻ kích động vẫn bị Dương Bản Tài đã nghe được.
"Yêu khí?"
Dương Bản Tài kinh ngạc lên tiếng, nhìn Sở Hàng lại nhìn Dịch Thư Nguyên một chút.
"Các ngươi đang nói cái gì đó?"
Dịch Thư Nguyên cười giải thích một câu.
"Dịch mỗ cũng thông một chút phương pháp của thuật sĩ, hiểu sơ quan khí đạo mà thôi, chẳng qua ta cũng không nhìn ra khí tức yêu tà gì!"
"A? Ngài cũng không nhìn ra?"
Sau khi trải qua buổi truy đuổi sáng sớm ngày hôm đó, trong suy nghĩ của Sở Hàng, Dịch Thư Nguyên đã cao thêm rất nhiều cấp độ, lúc này nghe thấy hắn cũng không nhìn ra, lập tức có chút sốt ruột.
"Sở huynh không cần vội vàng xao động, chỉ có thể nói thứ tìm ngươi trong mộng kia chưa chắc là yêu tà, tối nay tìm kiếm hư thật sẽ biết."
Dịch Thư Nguyên nói qua liền nhìn tới bên ngoài phòng, trên thực tế từ sau khi hắn đi vào Sở phủ liền vô cùng nghiêm túc quan sát hết thảy bên trong phủ, nhưng căn bản không phát giác ra bất luận địa phương nào đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận