Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 354: Hồng thủy thối lui (2)

Nước mưa rơi tiếp một chút nữa, mực nước bên trong Trường Phong Phủ lập tức liền hiện ra xu thế hạ thấp.
Cho đến khi nước mưa hoàn toàn dừng lại, những đám mây trên trời cũng tản ra, ánh mặt trời có thể chiếu rọi xuống dưới, thoáng cái chiếu sáng thành Trường Phong Phủ rất nhiều.
"Mặt trời! Mặt trời hiện ra rồi!"
"Tạnh mưa rồi ! ".
"Mặt trời hiện ra rồi, ô ô ô."
"Tạnh mưa rồi, tạnh mưa rồi!"
Rất nhiều bách tính trong thành lập tức hô to lên, cũng có không ít người nhìn thấy mặt trời hiện ra càng là vui đến phát khóc.
Một con giao long trên bầu trời cảm giác như mình đã sắp bị trướng tới phát nổ, may mà rốt cuộc chờ được một khí tức long tộc đến trên tầng mây, cho dù trong lòng đã hiểu rõ vài phần nguyên do, nhưng sau khi mừng rỡ vẫn nhịn không được chửi bới trong lòng.
Mẹ nó chứ, đến chậm như vậy, nếu không phải mệnh của lão tử lớn, sợ là thời điểm nhặt xác cũng không còn lấy một mảnh lân nguyên vẹn!
"Ngang ! ".
Theo tiếng rồng ngâm truyền đến, còn kèm theo một tiếng chất vấn vang vọng ở phía chân trời.
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi ở trên trời mà không trông coi cấm địa?"
Lão tử xém chút nữa mất mạng đây này!
Tức thì tức, nhưng Giang Lang vẫn là đáp lại nói.
"Phong cấm buông lỏng, tháp đá vỡ vụn, dẫn động tai kiếp, nhưng mà đã giải quyết, việc này nói ra rất dài dòng, nhanh giúp ta trị thủy trước đã."
Có mấy long ảnh mới đến gia nhập, hơi nước trên bầu trời rất nhanh liền tiêu tán, toàn bộ Trường Phong Phủ rất nhanh liền nghênh đón ánh nắng chiếu xuống.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên đã rơi xuống một chỗ tường thành, đứng ngay bên cạnh một chút bách tính vui đến phát khóc, hắn nhìn lên không trung, có thể thấy rõ ràng không chỉ có một long ảnh.
Lúc trước thì mong đợi gặp được long tộc, lúc này liền thấy tới mấy con.
Sau đó Dịch Thư Nguyên nhìn về phía mặt đất trong ngoài tường thành, mực nước cũng đang nhanh chóng hạ thấp.
Cho đến tầm nửa ngày sau, ngoại trừ một chút chỗ khu vực trũng ra, những chỗ còn lại nước đọng sâu cũng nhiều nhất là tới bắp chân, toàn bộ trận hồng thủy trong Trường Phong Phủ rốt cuộc đã dần dần rút đi, nội thành ngoại thành thì là một mảnh hỗn độn.
Binh sĩ trạm báo bị lũ lụt vây khốn cũng vội vàng chạy tới Thừa Thiên Phủ, trình báo tình hình lũ lụt bên Trường Phong Phủ lên ngự tiền.
Bên trong Sở phủ cũng bị nước dìm, nhưng bởi vì ở vị trí địa thế tương đối cao, nơi mực nước sâu nhất cũng chỉ đến bắp chân người.
Nhưng mà cơ bản thì tất cả người trong Sở phủ đều đã chạy đến chỗ cao hơn, dẫu sao tình hình lúc trước rõ ràng cho thấy thủy thế càng ngày càng khoa trương.
Hai ngày này tất cả mọi người đều rất lo lắng, Sở Hàng càng là ăn không vô ngủ không được, cùng với gia phó và bạn bè lấy một chút gạo từ trong nhà đưa đến, tuy rằng rất nhiều đều bị ẩm thậm chí bị thấm ướt, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, tiếp nước mưa cọ rửa một chút liền trực tiếp dựng nồi lên nấu cháo.
Quá nhiều người gặp tai họa, rất nhiều người cũng không kịp chuyển lương thực, nhưng số lượng người như Sở gia dựng lều nấu cháo lại phát cháo miễn phí ở trên tường thành đồng thời cũng không ít.
Loại bận rộn này có lẽ khiến cho Sở Hàng có một chút tâm lý an ủi, dẫu sao dưới Hôi Miễn nhắc nhở, y cảm thấy trận lũ lụt này có quan hệ rất lớn cùng với mình, cho dù ngày bình thường không tim không phổi, nhưng hai ngày này cũng hết sức thống khổ.
Đây là quê hương của mình, rất nhiều hương thân phụ lão đều là người quen biết.
"Củi khô không đủ!"
"Hơ ở bên cạnh lửa ấy, một hồi liền khô!"
"Rắc chút muối vào trong cháo, rắc chút muối!"
Lúc này Sở Hàng cùng với vài người thợ của lò xưởng đang nấu cháo.
Thời khắc bận rộn, chợt nghe đầu tường có người la lên "Trời quang rồi", y nhìn tới phía đám người, lại nhìn lên bầu trời, tầng mây bên tên bất tri bất giác đã bắt đầu tiêu tán.
Mọi người nhao nhao ngừng việc trong tay lại, không ít người ngơ ngác nhìn qua trong thành, cũng có người cùng nhau hoan hô.
"Cũng không biết Dịch tiên sinh thế nào rồi?"
Sở Hàng lầm bầm, Hôi Miễn ẩn tàng trên người y vô cùng tự tin nói.
"Tiên sinh khẳng định không có việc gì, trời quang có nghĩa là tiên sinh rất nhanh sẽ trở lại!"
Nước lui nhanh hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, vẻn vẹn chỉ mất thời gian nửa ngày, có rất nhiều đường đi trong thành lâu không thấy mặt trời lại được tắm gội dưới ánh mặt trời, chỉ là phần lớn các nơi đều trôi dạt tới những đồ vật phá toái lẫn lộn, thoạt nhìn nội thành vô cùng bừa bộn.
Tương tự cùng với những dân chúng khác trong thành, người Sở phủ cũng vô cùng vội vàng đi tới nhà mình, muốn nhanh chóng làm một chút bổ cứu.
Nước trong Sở phủ cũng đã rút, ảnh hưởng trong phủ cũng tương đối nhỏ.
Sau cả buổi, Sở Hàng cùng Dương Bản Tài riêng phần mình cầm lấy một cây chổi lớn quét dọn nước bùn cùng đồ vật lẫn lộn trong nội viện.
Sở Hàng một mực lưu ý tới phía cửa lớn, lúc này chợt phát hiện một thân ảnh quen thuộc, tinh thần lập tức chấn động, cầm lấy cây chổi đi ra nghênh đón.
"Dịch tiên sinh!"
"Thật sự là Dịch tiên sinh!"
Dương Bản Tài cũng ngẩng đầu lên, sau khi thấy Dịch Thư Nguyên cũng vui mừng kêu lên một tiếng, mà Hôi Miễn đã giống như một đạo quầng trăng mờ tháo chạy trở về bên người Dịch Thư Nguyên.
Mặc dù Dịch Thư Nguyên có chút mỏi mệt, nhưng trong mắt người ngoài thì thần sắc vẫn như bình thường, Sở Hàng cùng Dương Bản Tài nhìn thấy cũng lộ ra vẻ mỉm cười.
"Dịch tiên sinh không có việc gì rồi chứ?"
Sở Hàng cực kỳ lo lắng, sợ kiếp họa lớn trong mộng vẫn chưa có trôi qua.
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu.
"Đã không sao rồi!"
Lời này là nói với hai người, nhưng mà ở bên tai Sở Hàng, lại có giọng nói nhỏ của Dịch Thư Nguyên truyền đến.
"Tai họa ngầm của Trường Phong Phủ đã tiêu trừ, về sau ngươi sẽ không mơ thấy ác mộng nữa, nhưng mà về sau ngươi tốt nhất không nên đề cập việc này ra với người bên ngoài."
Dịch Thư Nguyên vừa mới truyền âm hoàn tất, trong lòng bỗng nhiên có nhận thấy, nhìn lên trên bầu trời.
Một long ảnh quanh quẩn trên không trung sau đó rơi xuống trên đường, hóa thành một người nam tử mặc áo cổ xanh dưới trắng bước nhanh tới.
"Dịch tiên sinh, ngươi trở về là tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện!"
Dương Bản Tài ở bên cạnh nói qua như vậy, liền thấy Dịch Thư Nguyên nhìn ra phía bên ngoài.
Nam tử bước nhanh đi tới chính là giao long Giang Lang biến thành, gã cũng đã nghe được xưng hô của người Sở phủ đối với Dịch Thư Nguyên, cho nên vừa đến gần liền mở miệng nói.
"Dịch tiên sinh, đã tìm được ngươi rồi! Việc này ngươi phải làm chứng cho ta, ợ, nếu không ta, ợ."
"Giang huynh không sao chứ?"
Dịch Thư Nguyên ân cần hỏi một câu, nhưng Giang Lang vội vàng khoát tay, tuy rằng thân thể rất khó chịu, nhưng so với chuyện sau đó đều là tiểu tiết.
"Không sao không sao, vẫn là việc đằng sau quan trọng hơn, ợ, việc này ngươi giúp đỡ được đúng không?"
Dịch Thư Nguyên đương nhiên hiểu rõ việc Giang Lang nói là cái gì, xảy ra việc lớn như vậy, người thủ tháp như gã khó tránh được tội trạng, mà hắn cùng với con giao long này cũng coi như là trải qua giao tình cùng vượt qua hoạn nạn, về tình về lý cũng nên hỗ trợ, liền gật đầu đáp lại.
"Yên tâm, việc này Dịch mỗ định sẽ giúp ngươi nói rõ ràng!"
"Vậy thì, ợ, vậy là tốt rồi! Ợ, ợ, ợ."
Nhận được hứa hẹn của Dịch Thư Nguyên, trong lòng Giang Lang cũng nhẹ nhõm, biểu cảm thoáng đau khổ cũng nấc nhiều mấy cái, Sở Hàng cùng với Dương Bản Tài không rõ ràng tình huống nhìn thấy liền nổi lên một trận lo lắng.
"Dịch tiên sinh, vị này là ai?"
"Gã không có sao chứ?"
"Ợ không sao, tại hạ, ợ, Giang Lang, cùng với Dịch tiên sinh là giao tình, ợ, hoạn nạn."
Giang Lang cũng không quên chắp tay cùng hai người trước cửa.
"A, hạnh ngộ hạnh ngộ!"
Dương Bản Tài cùng Sở Hàng cũng cùng nhau đáp lễ, thật tình không biết người trước mắt này chính là một con giao long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận