Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 355: Khó nổi tham niệm (1)

Đối với người thường mà nói, có lẽ trên cảm giác sẽ thấy không rõ ràng, nhưng đối với Hôi Miễn mà nói, cỗ long khí nhàn nhạt trên người Giang Lang là quá rõ ràng.
Chẳng những rõ ràng, hơn nữa còn rất quen thuộc, rõ ràng chính là con giao long đụng phải trong hồ dưới mặt đất đêm hôm đó.
Nhưng mà sau khi nghe Giang Lang nói, Hôi Miễn nguyên bản căng thẳng không dám nhúc nhích lại lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, thoạt nhìn giống như là không đánh nhau thì không quen biết, trở thành bằng hữu?
Lúc này lá gan của Hôi Miễn lại lớn trở lại rồi, nó xuyên thấu qua tóc Dịch Thư Nguyên cẩn thận quan sát, đây cũng là lần đầu tiên nó thấy rồng ở khoảng cách gần như vậy đấy, cho dù là một con giao long.
Giang Lang hình như cũng lưu ý đến sự tồn tại của Hôi Miễn, nhìn tới đầu vai của Dịch Thư Nguyên, Dịch tiên sinh này rõ ràng còn cất giấu một con yêu quái nhỏ?
Thật ra lúc này Sở Hàng cũng có một chút cảm giác đặc biệt, chỉ là cũng không có nói ra.
Mà Dương Bản Tài tư cách là người thường tuy rằng không cảm giác được long uy hay là yêu khí, nhưng cũng theo bản năng cảm nhận được một cỗ áp lực, dường như nam tử gọi là Giang Lang này có chút làm cho người ta hơi sợ.
Điều này cũng có chút quan hệ cùng trạng thái không tốt của Giang Lang.
"Giang huynh đài, nếu như ngài là bằng hữu của Dịch tiên sinh, không bằng đi vào trong nhà ngồi một chút? Phụ thân ta đi tới lò xưởng rồi, nếu như biết rõ Dịch tiên sinh không sao, nhất định sẽ thật cao hứng."
Tuy rằng trong nhà cũng chưa có dọn dẹp xong, nhưng Sở Hàng vẫn là phát ra lời mời, nhưng hiển nhiên là Giang Lang lúc này cũng không có phần lòng dạ thanh thản kia.
"Không được, ta ợ, ta còn có việc, Dịch tiên sinh."
Nói xong, Giang Lang đưa mắt liếc ra ý một cái, xem ra cũng khá là lo lắng.
Dịch Thư Nguyên chỉ có thể nhìn về phía Sở Hàng cùng Dương Bản Tài nói.
"Dịch mỗ đi cùng gã ra ngoài một chuyến, không cần để ý."
Báo cho biết xong rồi, Dịch Thư Nguyên liền lập tức đi theo Giang Lang rời đi.
Sở Hàng cùng với Dương Bản Tài bởi vì thoáng có chút hoảng hốt trong lòng, vậy mà cũng quên hỏi Dịch Thư Nguyên lúc nào trở về, càng quên hỏi là có việc gì.
Đám người rời đi, Dương Bản Tài mới theo bản năng nói.
"Vừa nãy người Giang Lang kia nhìn trông cũng không có xấu, vì sao ta nhìn tới lại thấy có chút sợ hãi nhỉ?"
"Ách, ta cũng cảm giác như thế, nhưng mà cuối cùng cũng biết được là Dịch tiên sinh không sao rồi!"
"Ừ!"
Hai người nói xong liền bắt đầu tiếp tục quét dọn sân nhỏ, nhưng Dương Bản Tài rất nhanh liền dừng lại.
"Dịch tiên sinh không phải giống ta lần đầu đi tới Trường Phong Phủ sao, từ lúc nào mà có một bằng hữu cùng nhau trải qua sống chết ở nơi này vậy?"
Lúc này Sở Hàng cũng đã có chút cảm giác, dẫu sao y cũng có một chút đặc thù, lại nhớ lại tình huống lúc trước, nhớ lại tên người vừa xong, Giang Lang, Giang Lang, lang trong nước.
"Có lẽ người ta cũng là người bên ngoài, cùng nhau gặp gỡ ở đây, đừng suy nghĩ nhiều, đợi Dịch tiên sinh trở về hỏi hắn một chút là được, nhanh dọn sạch chỗ nước bùn bên này cho tốt còn phơi lúa, một hồi nữa còn phải nấu cháo đấy!"
"Cũng đúng, chính sự quan trọng!"
!
Hồng thủy ập tới thành Trường Phong Phủ cũng thuộc về loại hồng thủy tính chất đột phát, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhưng cũng đã lưu lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng bách tính Trường Phong Phủ.
Thời điểm Dịch Thư Nguyên cùng với Giang Lang đi trên đường, có thể nhìn thấy khắp nơi đều là người đang dọn dẹp bùn ứ đọng, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một chút phòng ốc bị sụp đổ.
"Những người này cũng tương tự cùng chúng ta, đều là nhặt về được một mạng, chỉ là bọn họ không biết mà thôi."
Trong lúc đi đường Giang Lang vẫn còn đang nhào nặn cái bụng của mình, cảm giác chướng bụng quá phận cùng với đói khát khiến cho người ta khó chịu, lúc trước gã gần như là điên cuồng nuốt.
Dịch Thư Nguyên nghe Giang Lang nói liền quay đầu nhìn gã.
"Người long tộc chờ ở đâu?"
"Còn có thể ở chỗ nào nữa, cái nơi mà ta nguyên bản vẫn muốn rời khỏi lại không thể phóng ra một bước kia chứ đâu."
Vãi chưởng, tên này còn sầu muộn nữa.
Dịch Thư Nguyên không khỏi đánh giá lại Giang Lang từ trên xuống dưới một chút.
"Tại sao ngươi nhìn ta như vậy?"
"Không có gì, chỉ là phát hiện ngươi không nấc nữa rồi, đi thôi."
"Ài ài ài, chớ đi nhanh như vậy, đi chậm chút đi chậm một chút, rồng có thể nói chuyện vẫn còn chưa tới đâu."
Rất hiển nhiên, Giang Lang không hề nghĩ nhanh chóng đi tới hồ nước dưới mặt đất kia, Dịch Thư Nguyên cũng có thể lý giải loại cảm giác này, chẳng qua vẫn nhịn không được nói.
"Vậy vừa nãy ngươi vội vã tới tìm ta làm gì?"
Dịch Thư Nguyên hỏi qua một câu như vậy, bỗng có người ở một chỗ cửa hàng bên đường đang hô hào.
"Ai tới giúp một tay với."
Dịch Thư Nguyên liền bước nhanh tới hỗ trợ, đó là một cánh cửa lớn bị nước dội lật ngược lại, chủ quán một mình không di chuyển được, Giang Lang thấy vậy cũng cùng Dịch Thư Nguyên tương tự tiến lên.
"Một hai ba…"
Có Dịch Thư Nguyên cùng Giang Lang hỗ trợ, ván cửa rất nặng cũng bị nhẹ nhõm nhấc lên, sau đó đặt ngang dựa vào tường ngoài cửa hàng.
"Cảm ơn, cám ơn!"
Chủ quán chắp tay luôn miệng nói cảm ơn, đưa mắt nhìn hai người đáp lễ sau đó rời đi, nhìn thấy bọn họ lại đi giúp những người khác trong thành di chuyển đồ vật.
Tuy rằng mỗi nơi đều có tổn thất, tuy rằng cũng có không ít người bị tổn thương, nhưng may mà một đoạn đường này đi tới, chân chính nghe thấy tin người chết ngược lại cũng không nhiều, rất nhiều tiếng khóc nghe được cũng đều là thương sót với tài sản tổn thất.
Sau khi bận làm việc tốt trong thành một trận, Dịch Thư Nguyên cũng đã càng thêm thâm nhập hiểu rõ hơn đối với Giang Lang thỉnh thoảng lại nói chuyện đôi câu cùng mình này, vì vậy trong lòng lại dâng lên một cái nghi vấn mới.
Đại khái là sắp đến Vọng Hồ Lâu rồi, Dịch Thư Nguyên vẫn là hỏi ra.
"Ta thấy bản tính của ngươi cũng không xấu, vì sao đêm hôm đó thấy ta liền trực tiếp động thủ vậy? Đầu tiên có thể hoàn toàn giảng đạo lý mà!"
Sau khi tiếp xúc cùng với Dịch Thư Nguyên một đoạn thời gian, cộng thêm thật sự tính là cùng nhau vượt qua sinh tử, Giang Lang ngược lại càng thoải mái ở trước mặt Dịch Thư Nguyên hơn so với đồng tộc.
Nghe Dịch Thư Nguyên hỏi như thế, Giang Lang nhịn không được nhếch khóe miệng.
"Nói dễ nghe chút là ta tới đây trông coi tháp đá, là coi trọng ta, nhưng nói khó nghe chút, không phải là ta cũng bị nhốt 200 năm sao?"
"A, mới 200 năm, trước đó không phải do ngươi trông coi?"
"Ngươi còn ngại chưa đủ? Hả ngươi đừng có ngắt lời!"
Dịch Thư Nguyên ngậm miệng, ý bảo Giang Lang nói tiếp, người sau lập tức nói.
"200 năm, không phải tu luyện thì là ngủ, đổi cho ngươi thì ngươi có thấy nhàm chán không? Đột nhiên có một người có thể ngự thủy tới, hơn nữa còn lặng yên không một tiếng động đến gần, đây không phải là cơ hội hoạt động tay chân một chút sao?"
"Nhưng hoạt động tay chân xong rồi, chúng ta cũng đã nói rõ là hiểu lầm rồi, vì sao ngươi vẫn còn đuổi theo tập kích ta?"
Một câu này lập tức làm cho Giang Lang nghẹn lời lại, sau đó giọng nói trả lời cũng nhỏ đi một chút.
"Chủ yếu là không chiếm được tiện nghi, còn bị ngươi đâm một kiếm vào mông, có chút thẹn quá hoá giận."
Nghe nói như thế, Hôi Miễn một mực giấu ở đầu vai Dịch Thư Nguyên không nói lời nào cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Dịch Thư Nguyên đưa mắt nhìn người bên cạnh, lắc đầu thở dài nói.
"Giang huynh à Giang huynh, ngươi ở trước mặt Dịch mỗ thật đúng là thành thật!"
Giang Lang nhìn về phía Hôi Miễn một chút.
"Ừ, cũng không ngại nói cho ngươi biết, một kiếm chọc vào mông đít kia, còn có một đập vào trên đầu kia, ta sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho ngươi, đến lúc đó khỏi phải nói ta không đủ quang minh lỗi lạc!"
Dịch Thư Nguyên cũng là phục rồi.
"Được được được, tính Dịch Thư Nguyên ta thiếu ngươi."
"Ngang ! ".
Nói đến thời khắc này, trên bầu trời bỗng nhiên lại có tiếng rồng ngâm lên, Dịch Thư Nguyên cùng Giang Lang cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại không chỉ thấy được long ảnh, còn thấy được bên trong chân trời quang mây còn có thần quang.
Ước chừng vài khắc chuông về sau, thần quang trên bầu trời tản đi, Giang Lang liền nhanh chóng nói.
"Người của thiên đình đi rồi, nhanh đi thôi, Hoàng gia sắp tới rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận