Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 360: Tiên sách vô tự (2)

Mặc dù Sở Hàng không hiểu sự tình giới tu hành, nhưng duy chỉ có sự tình trên long tộc, trải qua Dịch Thư Nguyên cùng Hôi Miễn giải thích nhiều lần, đã hiểu rõ lợi hại trong đó, cho nên cũng biết Hôi Miễn không phải là đang hù dọa mình.
"Tư chất ngươi tương đối đặc thù, sau khi lý giải chân ý của phương pháp này, sẽ rất nhanh cảm nhận được linh khí thay đổi!"
Thật ra bản thân Sở Hàng đúng là cũng có một chút đặc thù, nhưng cái này nhiều nhất chỉ có thể nói rõ tư chất vốn có của y không tệ, mà đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, hắn coi trọng tâm tính hơn so với tư chất căn bản.
Sở dĩ long tộc có thể phân tách ra cùng với tuyệt đại bộ phận yêu loại, cũng là bởi vì có cách nói hóa rồng này.
Yêu tộc tu hành thường thường trọng thân thể nhẹ tâm tính, mà long tộc ở phía trước tu hành có lẽ cũng thiên về điểm ấy, nhưng đến thời khắc hóa rồng lại có chút đặc thù huyền diệu ở bên trong, chính là tâm không thể phế!
Đã có điểm nhận thức căn bản này, Dịch Thư Nguyên liền có thể kéo dài tới lấy nội dung tu hành chậm rãi kích thích đến một con đường gần giống nhưng lại không giống nhau.
Nói đến đây, Dịch Thư Nguyên chợt trở nên hết sức nghiêm túc, giờ khắc này hắn cũng không xưng hô Sở Hàng là "Sở huynh" nữa.
"Sở Hàng, lúc ngươi ở bên ngoài kinh thành từng nói, sau này nhất định dụng tâm học hành, nhất định không phụ sự chờ mong của phụ mẫu cùng cữu cữu, có đúng hay không?"
Trong lòng Sở Hàng nhảy dựng lên, không biết Dịch Thư Nguyên đột nhiên nói lại cái này là vì sao, do dự một chút vẫn là gật đầu, đây là tiên nhân hàng thật giá thật đang ở trước mặt, còn có thể không thừa nhận sao?
Dịch Thư Nguyên khẽ vuốt cằm, dùng quạt xếp đặt ở phía trên một phần sách tu hành trên bàn.
Sau một khắc, một đạo linh quang từ quạt xếp dung nhập vào trên mặt giấy, một mặt của những tờ giấy dán lại cùng một chỗ, văn tự ở trên cũng dần dần tan biến, vậy mà đã trở thành một phần sách vô tự thật mỏng.
"Hả? Chữ đâu? Dịch tiên sinh, chữ đâu rồi?"
Sở Hàng lập tức thấy gấp gáp.
Dịch Thư Nguyên buông quạt xếp ra, nhìn Sở Hàng cầm sách lật qua lật lại, sau đó bình tĩnh nói.
"Đợi tới khi ngươi có thể tự giác hướng về cái hứa hẹn cố gắng kia, văn tự của cuốn sách này sẽ dần dần hiện ra, cũng coi như là rèn luyện tâm tính."
"Ai nha, Dịch tiên sinh, ngài còn không biết ta sao, ta không có tâm tư hư hỏng gì cả."
Sở Hàng lo lắng nói, nhưng nghênh tiếp ánh mắt Dịch Thư Nguyên, giọng nói cũng lập tức trở nên yếu đi.
"Vâng, nghe theo tiên sinh dạy bảo!"
Rõ ràng là miễn cưỡng đáp ứng, nhưng trong lòng thì phiền muộn, Dịch Thư Nguyên lắc đầu đứng dậy.
"Ta cũng đã quấy rầy ở nhà của ngươi lâu rồi, cũng đã đến thời điểm rời đi."
"A? Đừng nha Dịch tiên sinh, ngài ở lại thêm một hồi đi, đúng rồi, phụ thân của ta còn muốn tìm ngài nghiên cứu thảo luận chế tạo gốm sứ nữa đấy."
Dịch Thư Nguyên đi về phía cửa thư phòng, Sở Hàng liền bắt lấy cuốn sách vô tự đi theo ra ngoài.
"Dịch tiên sinh, tốt xấu gì cũng đợi ta có cảm giác tu hành rồi hãng đi!"
Lúc này Dịch Thư Nguyên đã đi ra khỏi thư phòng, Hôi Miễn ở bên trong bọc thức ăn trên bàn lên người sau đó cũng nhảy ra ngoài, về tới đầu vai Dịch Thư Nguyên.
Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên quay người nhìn về phía Sở Hàng đang đuổi theo ra ngoài, làm cho người sau theo bản năng dừng bước chân lại.
"Ta nói Sở đại công tử, ngươi cảm thấy tiên nhân là cái gì? Chỉ là lợi hại hơn rất nhiều so với người thường sao? Nếu như chỉ có nói mà không làm được, ngươi tu ra chút bản lĩnh cũng chỉ là hại người hại mình mà thôi! Đối với người tu hành mà nói, càng là không thể coi nhẹ lời hứa hẹn được."
Thấy Sở Hàng ngây ngẩn cả người, trên mặt Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Sở đại công tử, ngươi đã từng nghĩ tới mình từ khi nào liền bắt đầu trở nên tùy tiện đồng ý, sau đó lại không để ý tới chưa? Hắc!"
Dịch Thư Nguyên cười một cái, không để ý tới Sở Hàng đang ngây người nữa, sau vài bước đã đi ra sân sau.
Đợi Sở Hàng kịp phản ứng muốn đuổi theo, đã không thấy thân ảnh của Dịch Thư Nguyên, lại đuổi theo tới trước cửa sân, chỉ thấy được lão bộc đang nhìn quanh ra phía ngoài.
"Phải chăng Dịch tiên sinh đã đi rồi?"
Lão bộc quay lại nhìn Sở Hàng.
"Thiếu gia?"
"Ta hỏi ngươi có phải vừa thấy Dịch tiên sinh rời đi hay không?"
Sở Hàng nói xong liền chạy đến trước cửa nhìn quanh đường đi, hai bên trái phải đều không có thân ảnh Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh? Không có."
Sở Hàng nghe vậy quay lại nhìn lão bộc.
"Vậy ngươi đang nhìn quanh cái gì?"
Lão bộc lại nhìn bên ngoài một chút, nói với Sở Hàng.
"Thiếu gia, vừa nãy người ở phía ngoài đều đang nói rằng nước ở ngoài thành nam một mực không hoàn toàn rút xuống, cảm giác sắp trở thành một cái hồ rồi."
"Hồ Trường Phong sắp khôi phục rồi!"
Một âm thanh cảm khái quen thuộc nói tiếp, Sở Hàng nghe vậy lập tức vui mừng quay người, nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đang đứng ở trong viện.
"Dịch tiên sinh, ta còn tưởng rằng ngài đã đi rồi!"
"Tốt xấu gì cũng phải chào từ biệt lệnh tôn lệnh đường đã chứ?"
Lần này là lấy thân phận khách nhân tới, phụ mẫu của Sở Hàng cũng dùng lễ nghi long trọng tiếp đón đối đãi như là khách quý, huống hồ bọn họ cũng không biết ẩn tình, về tình về lý Dịch Thư Nguyên vẫn muốn chính thức từ biệt chủ nhà.
Trưa hôm đó, Dịch Thư Nguyên từ biệt Sở lão gia cùng Sở phu nhân, sau đó rời khỏi trong âm thanh giữ lại, cũng xin miễn Sở gia gửi tặng lộ phí.
Sau khi Dịch Thư Nguyên đi rồi, Sở Hàng cũng có chút lo được lo mất, tự mình trở lại trong thư phòng ngẩn người, trong lòng một mực nhớ tới những câu Dịch Thư Nguyên hỏi mình, cũng hồi tưởng đến hết thảy quá khứ đã qua.
Hồi tưởng đến lúc trẻ con ác mộng bắt đầu, càng là nhớ tới toàn bộ sự tình đã xảy ra sau đó.
Nhìn cuốn sách trống không trên bàn, Sở Hàng đột nhiên cảm giác được mọi chuyện trải qua đều giống như một giấc mơ vậy.
Một mực ngẩn người đến lúc chạng vạng tối, Sở Hàng mới đột nhiên tự trào phúng mà cười.
"Thậm chí đã nghĩ tới việc làm tiên nhân rồi nhưng vẫn không có nổi đảm đương, đã không còn ác mộng để lấy cớ nữa, bây giờ cũng chỉ là lấy cớ học tiên để trốn tránh mà thôi, Sở Hàng à Sở Hàng, ngươi quả thật là không xứng."
Dứt lời, Sở Hàng để cuốn sách vô tự vào một cái hòm gỗ trên giá sách, sau đó lấy một quyển sách bày trên bàn.
Nên đọc sách rồi...!
Chỉ là Sở Hàng không biết, trên cuốn sách vô tự bị y đặt ở trong rương, giờ phút này đã hiện lên mấy hàng chữ chỉ có y có thể nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận