Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 367: Cũng thích tham gia náo nhiệt (1)

Nghe thấy Dịch Thư Nguyên nói muốn giúp mình, Vương Vân Xuân chỉ cho là hắn đang nói giỡn.
"Ài, Dịch tiên sinh ngươi là người tốt, có thể ngồi nghe ta tố khổ lại mời ta một bữa cơm, Vương Vân Xuân ta đã rất cảm kích, chỉ là việc này không cần ngươi phải phí tâm đâu."
Nghe Vương Vân Xuân nói như vậy, biểu cảm của Dịch Thư Nguyên liền trở nên hết sức nghiêm túc, kẹp một miếng thịt gà sau cùng vào trong chén của Vương Vân Xuân, thậm chí cũng không để ý tới ánh mắt của Hôi Miễn.
"Huynh đài, Dịch mỗ nói đều là lời thật tâm, ta vừa nghe liền thấy bát tự của đứa nhỏ này hữu duyên cùng ta kiếp trước, việc này ta nhất định phải giúp đỡ rồi!"
Câu này cũng để cho Vương Vân Xuân đã có chút say vui vẻ, ngón tay đầy mỡ chạm lấy Dịch Thư Nguyên cười không ngừng.
"Ách ha ha ha ha ha. Dịch tiên sinh, ngươi chớ lấy ta ra làm trò cười nữa!"
Còn kiếp trước hữu duyên.
Dứt lời, Vương Vân Xuân liền ném một miếng thịt gà dưới chén vào trong miệng, ngay cả xương cùng thịt đều bắt đầu nhai nuốt.
"Món gà thần tiên này không hổ là món ăn nổi tiếng của Trường Phong Phủ, quả thật rất ngon, chỉ là hơi mắc tiền một chút!"
Lúc này thức ăn trên bàn rõ ràng đã bị ăn không ít, nhưng vẫn còn có một chút thức ăn nóng hôi hổi mới lên tới, chỉ là Vương Vân Xuân hiển nhiên đã ăn no rồi, đang ngồi xoa bụng vô cùng thỏa mãn.
Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên hỏi một câu.
"Vương huynh đài, không phải ngươi nhận rất nhiều ngân lượng của lão nhân kia sao, đã xài hết rồi hả?"
Nghe thấy Dịch Thư Nguyên hỏi cái này, Vương Vân Xuân lại thở dài một hơi.
"Tiền này phỏng tay, không dám phung phí, nếu như sau này cần tới bạc để làm phí chuộc thân gì đó còn có cái dùng, cho nên không thể dùng lung tung được."
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên hơi sáng ngời.
Tục ngữ nói trượng nghĩa nhất là hạng người giết chó, phần lớn kẻ phụ lòng là người có học thức.
Những lời này đương nhiên không quá mức tuyệt đối, cái gọi là hạng người giết chó tuyệt không phải là chỉ đám người lưu manh, chỉ có thể nói là hạng người trong giang hồ nhìn như ti tiện nhưng trong lòng còn có chính nghĩa lẫn vào, mà người có học thức phụ lòng hiển nhiên cũng không gồm cả thánh hiền đọc sách đi vào, chẳng qua là chỉ những người bại hoại lại ra vẻ nhã nhặn.
Nhưng giờ phút này Dịch Thư Nguyên vẫn là không khỏi nhớ tới những lời đó.
"Rượu này đúng là rất nhạt, không có gì mùi rượu gì cả!"
"Đúng không? Dịch tiên sinh cũng cảm thấy như vậy sao?"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, vươn tay trái qua bên cạnh, tựa như lấy ra một cái hồ lô từ băng ghế bên cạnh đặt lên trên bàn.
"Rượu của ta hơi mạnh, huynh đài có thể nếm thử."
Nói xong Dịch Thư Nguyên đứng lên dùng hồ lô rượu rót rượu cho Vương Vân Xuân, trong miệng hồ lô đổ ra một dòng rượu, vững vàng rơi vào bên trong chén nhỏ, một giọt không rơi vãi.
Rót rượu xong, lại đặt hồ lô rượu xuống dưới bàn.
"Mời!"
"Này, hồ lô rượu này từ lúc nào..."
Vương Vân Xuân nhìn hồ lô bên cạnh bàn một chút, vừa nãy không thấy nha.
"Vừa rồi liền mang theo."
Vương Vân Xuân gãi gãi đầu, hồ nghi nhìn Dịch Thư Nguyên, trong lòng bay lên một tia đề phòng, nhưng giờ khắc này bỗng có một cỗ mùi rượu kỳ dị lại bay tới bên cạnh mũi.
Chỉ ngửi qua một chút, trong miệng Vương Vân Xuân liền điên cuồng bài tiết nước bọt.
"Đây là rượu gì vậy?"
"Rượu tự mình cất nhưỡng, người thường sẽ không tùy tiện cho nếm!"
Vương Vân Xuân thật sự có chút nhịn không được, thầm nghĩ chết thì chết đi, trực tiếp bưng lên chén rượu nhẹ nhàng nếm thử một chút, một cỗ mùi rượu càng thêm nồng đậm lập tức tràn đầy khoang miệng, vị ngọt hơi cay độc lập tức kích thích vị giác.
"Rượu ngon!"
Sau khi tán thưởng một tiếng, Vương Vân Xuân trực tiếp "Ọt ọt ọt ọt" một hơi uống cạn sạch rượu, trong miệng đều là hương thơm, yết hầu đến bụng hợp thành một tuyến lửa nóng, trong chốc lát cả người cũng thấy ấm áp.
Ngay cả nội khí cũng sục sôi không ít, kinh mạch toàn thân càng toả ra từng đợt ấm áp.
"Đùng !"
"Hảo tửu!"
Uống xong, Vương Vân Xuân nhịn không được trùng trùng điệp điệp vỗ vào góc bàn, lại tán thưởng một tiếng!
Động tĩnh lần này không nhỏ, khiến cho những thực khách khác trên lầu ba cũng theo bản năng nhìn về phía bên này, nhìn hai người mở ra cửa sổ trong trời mưa gió, có người hiếu kỳ có người ghét bỏ, nhưng lại không có người thêu dệt chuyện, không muốn gây phiền toái gì.
Dịch Thư Nguyên áy náy chắp tay về xung quanh, các phương có người đáp lễ cũng có người lại lựa chọn không để ý tới, lại riêng phần mình giao bôi đối chén náo nhiệt lên.
Vương Vân Xuân lại không quan tâm tới những người khác, đang tận hưởng dư vị một chén rượu vừa xong.
Đây chẳng những là hảo tửu, hơn nữa còn tuyệt đối dị thường quý báu, tuyệt không phải rượu trên ý nghĩa thông thường, thậm chí có thể cường tráng kinh mạch trong cơ thể, có thể cất ra rượu này chỉ sợ là cao nhân giang hồ đi?
Mình thật sự là hai lần lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, nói không chừng ngay cả người ta hỗ trợ cũng là thật tâm.
Hơn nữa Vương Vân Xuân nói đến cùng cũng là học được mấy tay từ lão thuật sĩ kia, cho nên có đôi khi cũng sẽ có chút ít cảm giác đặc biệt, mà giờ khắc này trong lòng lại có cảm giác nào đó càng thêm mãnh liệt, người trước mắt tuyệt không phải nho sinh bình thường!
Sau khi dư vị một lúc, Vương Vân Xuân mở mắt ra lần nữa nghiêm túc quan sát Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, ngươi đến tột cùng là làm nghề gì?"
"Ta ấy à, là một người kể chuyện giang hồ, ta thấy Vương huynh đài hết lòng tuân thủ hứa hẹn như thế, chuyện xưa lại khúc chiết như vậy, hứng thú nổi lên tâm ý tìm tòi tới cùng!"
Vương Vân Xuân sửng sốt một chút.
"Ngươi đúng là một người kể chuyện?"
"Cái này còn có thể có giả?"
Dịch Thư Nguyên cười cười áo lấy ra thước gõ từ trong tay áo bên trái đặt lên bàn, Vương Vân Xuân nhìn lên, lại nhìn tới quạt xếp bên kia góc bàn, ngây người một lúc sau đó liền nở nụ cười.
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha."
Dịch Thư Nguyên cùng cũng cười, tương tự như Vương Vân Xuân, hắn cũng cười vận mạng thật thần kỳ.
"Khách quan, đồ ăn lại tới rồi ! ".
Tiểu nhị tửu lâu lại bưng lên một đĩa tới, hai món ăn nóng hôi hổi lại được đặt lên, Dịch Thư Nguyên liền vội vàng đổ đồ ăn còn thừa trong mâm vào trong bát của mình và Hôi Miễn, dọn ra nơi để đặt món ăn mới.
Chỉ là sau khi tiểu nhị tửu lâu bê chén đĩa trống không cùng một chút cặn mang đi, Dịch Thư Nguyên nhìn về phía thang lầu, một thân ảnh giao thoa cùng với tiểu nhị mà qua, sau đó hiện ra rõ ràng.
"Khách quan, mời ngài ở bên cạnh chờ một chút, ta lập tức dọn sạch bàn ngay!"
Bên đó có một tiểu nhị khác nói qua, sau đó bắt đầu dọn dẹp cái bàn, cái bàn này vừa có tửu khách tính tiền rời đi.
Nhưng mà khách nhân bên người tiểu nhị lại khoát tay áo.
"Ngươi cứ từ từ sắp xếp, ta đã có chỗ ngồi!"
Nói xong, người nọ liền nhanh chóng chạy về phía bên cửa sổ, người còn không có tới gần, giọng nói đã truyền tới.
"Bởi vì cái gọi là tương phùng không bằng tình cờ, lão Dịch, không ngờ lúc chúng ta gặp lại vẫn là ở trong Trường Phong Phủ, ngươi đây là an cư rồi đấy hả? Đúng lúc đúng lúc, chúng ta làm hàng xóm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận