Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 369: Sư đồ tề tụ (1)

"Đồ ăn nơi này ăn rất ngon, chỉ tiếc là quá ít, mới nếm được chút vị thôi!"
Giang Lang quét sạch sẽ toàn bộ chén đĩa trên bàn, lúc này mới liếm liếm bờ môi nói qua như vậy, Hôi Miễn ở một bên dùng móng vuốt cầm lấy ống tay áo Dịch Thư Nguyên, giận mà không dám nói gì.
"Muốn cho ngươi ăn no, sợ là dùng hết nguyên liệu nấu ăn của cả Vọng Hồ Lâu cũng không đủ."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên suy nghĩ một chút sau đó lại nhìn tới Giang Lang.
"Ngươi một thân quý khí bức người, hẳn là không thiếu ngân lượng đi, không bằng bữa tiệc này ngươi mời?"
"Chút lòng thành!"
Giang Lang trực tiếp đứng dậy, nhưng sau khi sờ lên trên người một hồi lại lộ ra vẻ lúng túng.
"Cái này…Lão Dịch, trên người ta đúng là có trân châu mỹ ngọc, nhưng ăn cơm ở đây vẫn là phải trả bằng vàng bạc nha, cái này tạm thời không có."
Dịch Thư Nguyên thở dài, cũng không nhiều lời nói cái gì nữa, trực tiếp hô một tiếng về phía thang lầu.
"Tiểu nhị, tính tiền ! ".
"Tới ngay! ".
Tiểu nhị Vọng Hồ Lâu kích động chạy tới, giờ phút này lầu ba cũng là chỉ còn năm ba bàn còn có khách nhân, tiểu nhị chạy đến trước bàn đám người Dịch Thư Nguyên cười ha ha nói.
"Toàn bộ món ăn chiêu bài cộng thêm một đĩa lạc một đĩa cải thìa cùng bốn bầu rượu, tổng cộng 4520 đồng, khách quan ngài trả bằng bạc đúng không?"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, lấy ra một thỏi năm lượng bạc đưa tới, tiểu nhị liền vui tươi hớn hở nhận bạc lui xuống.
Giang Lang đi đến trước cửa sổ nhìn tới Hồ Trường Phong trong mưa bên ngoài, tuy rằng vừa nãy nói gần nói xa rằng đã ở đây 200 năm, bộ dạng giống như là đã ở đủ rồi, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất là kích động.
"Hồ Trường Phong, sau này sẽ là của ta!"
Nói xong Giang Lang quay đầu nhìn tới Vương Vân Xuân đã say ngủ gục trên mặt bàn.
"Gã thì làm sao bây giờ? Trực tiếp mang theo đi tìm người?"
Nghe nói như thế, Dịch Thư Nguyên không khỏi nhíu mày.
"Việc này cũng không đơn giản như vậy! Có người giấu kín thiên cơ, ta còn chưa tính ra đứa bé kia cuối cùng ở đâu, chỉ biết là tình huống của nàng coi như còn ổn!"
"Cái gì?"
Giang Lang kinh ngạc mà nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Ngươi cũng không tìm được? Vậy làm sao bây giờ?"
"Đi Minh Châu tìm đồ đệ của ta, nó và đứa bé kia có nguồn gốc cực cao, có mệnh số gắn kết, tự nhiên có biện pháp tìm được đứa bé kia!"
Dứt lời, Dịch Thư Nguyên liền đỡ Vương Vân Xuân đang ngủ say lên, đỡ tay qua đầu vai của mình, đưa theo gã đi xuống lầu.
Hôi Miễn từ trên bàn thoát cái nhảy đến đầu vai Dịch Thư Nguyên, mà Giang Lang cũng đuổi theo ngay sát.
Đi đến dưới lầu lấy tiền lẻ thối lại, dưới khuôn mặt tươi cười đưa tiễn của tiểu nhị, ba người rời khỏi Vọng Hồ Lâu.
Bên ngoài vẫn đang một mực đổ mưa, Giang Lang giúp Dịch Thư Nguyên đang vác Vương Vân Xuân mở ô, những tửu khách khác đi tới trong thành, bọn họ lại đi về phía ngược lại.
Đợi sau khi rời khỏi Vọng Hồ Lâu khoảng cách nhất định, ba người liền thả chậm bước chân.
"Lão Dịch, ngươi chờ ta một xíu, ta đi một chút liền về."
Nói xong câu đó, Giang Lang liền buông lỏng cán ô, cây ô còn treo trên bầu trời, bản thân y thì bước nhanh đi về phía mặt nước, sau đó hóa thành một đạo long ảnh mơ hồ lặn vào trong nước, y cần đi nói rõ vài câu cùng với thủy tộc cùng đến đây.
Dịch Thư Nguyên cũng không đợi bao lâu, vẻn vẹn chưa tới công phu nửa chén trà, Giang Lang liền kéo theo một mảnh hơi nước bước ra từ bờ sông, đi về tới bên này.
"Đi thôi."
Dịch Thư Nguyên cũng không nhiều lời, ý niệm trong đầu khẽ động, pháp lực tuôn ra.
Dưới chân ba người nổi lên một trận sương mù nhàn nhạt, sau đó sương mù càng lúc càng đậm, dần dần nâng ba người lên trên không trung, lại có gió mát sát cánh, mang theo mây mù bay về phía phương xa, Vương Vân Xuân cũng trực tiếp nằm ngủ ở trên mây.
Chiêu thức phong vân sát cánh khói sóng mênh mông phong khinh vân đạm này, khiến cho Giang Lang nhìn thấy mà ánh mắt sáng lên, bằng hữu này của mình quả nhiên tiên pháp rất cao minh!
!
Dịch Thư Nguyên đương nhiên không thể nào chậm rãi di chuyển trên đường, hoặc là ngồi thuyền đi tới Minh Châu được, thời điểm khống chế phong vân ở ngoài Trường Phong Phủ rời đi là đêm muộn, trời còn chưa sáng đã tới bầu trời thành Minh Châu.
Lúc này Vương Vân Xuân đang ngủ rất say, mơ hồ còn có tiếng ngáy rất nhỏ.
Đợi lúc trời tờ mờ sáng, Vương Vân Xuân mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, gã ngáp một cái, chỉ cảm thấy tối hôm qua ngủ hết sức là ngon.
"Ôi."
Ngáp một cái đánh xong, Vương Vân Xuân lập tức phát giác được không đúng, ánh mắt trợn ra, mắt thấy thân thể sẽ trực tiếp ngã xuống, may mà là gã phản ứng nhanh, trực tiếp chống hai tay ở trên mặt đất.
"Tỉnh rồi?"
Nói chuyện chính là Giang Lang, Vương Vân Xuân đứng dậy nhìn y, sau đó nhìn xem xung quanh, phát hiện mình đang ở trên một con đường còn không có người đi lại, trời đã tờ mờ sáng.
Ngoại trừ người bên cạnh, phía trước có một người đang xoay người nhìn lại, tựa hồ là vừa mới dừng bước chân.
"Vừa xong…."
"Vừa xong dĩ nhiên là ta đỡ ngươi rồi."
Vương Vân Xuân gãi gãi đầu, vừa nãy cảm giác không hề giống như là có người đỡ, ngược lại giống như là bay, gã nhìn lại tình huống xung quanh một chút, còn tưởng rằng là ba người uống rượu trong tửu lâu đến tận hừng đông, giờ phút này vẫn đang ở trong nội thành của Trường Phong Phủ.
"Tỉnh liền tự mình đi thôi, lập tức liền đến rồi."
Giang Lang nói một câu liền sải bước chân, Vương Vân Xuân đuổi sát theo, Dịch Thư Nguyên cũng tiếp tục đi tới.
"Đến đâu, khách sạn?"
"Không phải khách sạn, là nhà đồ nhi của ta."
Vương Vân Xuân lập tức nghĩ tới lời Dịch Thư Nguyên nói tối hôm qua, lập tức phản ứng tới, Dịch tiên sinh là muốn tìm đồ đệ của hắn để tính toán vị trí của tiểu cô nương kia, trong lòng lập tức có chút cảm động.
Đây là bèo nước gặp nhau lại hết sức tương trợ đi!
Lúc này trời mới vừa vặn hừng sáng, trên đường đi rất ít người, Dịch Thư Nguyên đi phía trước, Giang Lang cùng với Vương Vân Xuân ngay phía sau, rất nhanh đã đến ngoài cửa lớn của Mặc phủ.
Nhìn cánh cửa lớn khí phái, Vương Vân Xuân biết rõ đây nhất định là một gia đình giàu có.
Đến nơi này, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên nhìn Vương Vân Xuân đang quan sát cửa lớn Mặc phủ.
"Vương huynh, ngươi đã có thanh danh thần hành thái bảo ngàn dặm truy tung, đã từng học nghệ cùng lão thuật sĩ, chắc hẳn là cũng tin sự tình thần quỷ huyền bí đúng không?"
Nghe Dịch Thư Nguyên nói như vậy, Vương Vân Xuân còn tưởng rằng hắn có ý trêu chọc, lập tức có chút lúng túng.
"Chỉ là bằng hữu đùa giỡn nói chơi mà thôi, ta coi như là học được một chút da lông, về phần sự tình thần quỷ thời điểm nên tin thì tin, thời điểm không nên tin thì không cần thiết tin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận