Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 371: Thần dắt vạn dặm (1)

Sáng sớm, bên ngoài miếu Nương Nương cũng không có bao nhiêu khách dâng hương, những quầy hàng bên ngoài miếu cũng đang lần lượt được bày ra, có quầy bán hương nến, có quầy bán hàng rong, tự nhiên cũng có quầy của thầy tướng đoán xăm.
Tề Trọng Bân cầm một cây cờ phiên, lưng đeo rương gỗ, chậm rãi thong thả đi tới bên ngoài miếu Nương Nương, vẫn là đi tới chỗ góc khuất vắng vẻ quen thuộc ngồi xuống, vẫn là cái bàn cũ kỹ kia.
Treo lá cờ lên, mở rương hòm ra, lại trải một ít gì đó lên trên bàn, đậy rương gỗ lên liền chính là một cái ghế.
Miếu Nương Nương cũng vừa mới mở cửa, Dụ bà vẫn còn đang quét dọn, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua bên phía Tề Trọng Bân, hai năm gần đây lão nhân này mặt mày càng ngày càng hồng hào, có chút cảm giác trẻ ngược lại.
Tựa hồ nhận ra bị người nhìn chăm chú, Tề Trọng Bân ngẩng đầu nhìn về phía cửa miếu, nhưng Dụ bà đã trở về bên trong cửa miếu.
Có một số việc đã là chuyện cũ năm xưa, có chút quá khứ đã qua từ lâu, mặc dù cũng đã thoải mái, nhưng thực sự khó có thể trở lại quá khứ, nhưng cũng không cần trở lại quá khứ.
Tề Trọng Bân nhớ rõ sư phụ đã từng nói qua, đạo của Dụ bà bất đồng, vậy đại biểu Dụ bà cũng có tương lai.
Trong lúc Tề Trọng Bân đang đợi xem hôm nay có người hữu duyên nào đến đoán xăm không, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến từ trên cây.
"Tề tiểu tử."
Tề Trọng Bân trong lòng vui vẻ, lập tức ngẩng đầu nhìn tới trên cây một bên, quả nhiên thấy được một con chồn đang nhìn mình.
"Hôi tiền bối!"
Người gọi lão như vậy cũng chỉ có mỗi Hôi tiền bối, mà Hôi tiền bối ở đây, phải chăng nói rõ sư phụ cũng tới?
"Ha ha, đừng bày quầy hàng nữa, chỉnh đốn một chút cùng đi với ta đến Mặc phủ, tiên sinh đã đến, lần này có chuyện quan trọng, có thể sẽ phải rời khỏi Minh Châu."
"Vâng!"
Tề Trọng Bân già bảy tám mươi tuổi rồi, nhưng lúc này lại hưng phấn tương tự như trẻ con vậy, vừa mới bày quầy hàng ra lại lập tức bắt đầu nhanh nhẹn thu thập, đợi chỉnh đốn không sai biệt lắm đang muốn đeo rương gỗ lên lưng đứng dậy, Hôi Miễn đã nhảy tới trên vai lão.
"Ngươi không đi chào hỏi cùng với Dụ bà sao, nói không chừng lần này sẽ rời đi rất lâu đấy!"
Hôi Miễn nhắc nhở một câu, nó cảm thấy có đôi khi nhân gian quá phức tạp, hậu bối như Tề tiểu tử còn cần tiền bối như nó quan tâm.
"Vậy ta đi một chút sẽ trở lại."
Tề Trọng Bân bỏ rương gỗ xuống, Hôi Miễn liền nhảy xuống trông coi giúp lão, sau đó nhìn lão bước nhanh đi về phía miếu Nương Nương.
Cũng là một lát về sau, Tề Trọng Bân trở về, đeo rương gỗ trên lưng và thu hồi cây cờ, sau đó liền vội vàng chạy về phía Mặc phủ, vừa chạy còn vừa nghe Hôi Miễn bên đó nói một ít chuyện.
Sau khi đến Mặc phủ, hạ nhân gác cổng Mặc gia nhìn thấy Tề Trọng Bân tự nhiên cũng sẽ không ngăn cản.
Nhưng mà lúc này đám người Dịch Thư Nguyên đã không có ở phòng tiếp khách nữa rồi, mà là đang ở bên trong chỗ tiểu viện mà hai đồ đệ bế quan đột phá trước đây, đồng thời cũng đã kêu người không có phận sự lùi ra, chỉ còn có một mình Mặc lão gia vẫn còn phụng bồi.
Tề Trọng Bân đi một vòng tới đây, vừa đến cửa cổng vòm liền thấy được bốn người ngồi trước bàn đá trong nội viện, một người trong đó chính là ân sư Dịch Thư Nguyên của mình.
"Tề tiểu tử, chú ý nam tử mặc hoa phục cẩm y bên đó, người nọ là Long Vương Hồ Trường Phong, bằng hữu của tiên sinh."
Tề Trọng Bân nuốt ngụm nước miếng, sửa sang lại quần áo một chút sau đó vội vàng đi vào trong vườn.
Tề Trọng Bân đến tự nhiên rất nhanh bị chú ý tới, Thạch Sinh ngồi trong lòng Dịch Thư Nguyên đã nhảy xuống kêu lên.
"Sư phụ, sư đệ đến rồi!"
Vương Vân Xuân cùng Giang Lang nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, lúc thấy rõ bộ dạng của Tề Trọng Bân, một người mở to hai mắt nhìn, một người kém chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc.
Tề tiểu tử? Sư đệ?
Tề Trọng Bân kiềm chế nội tâm kích động, trước tiên hành đại lễ trưởng bối với Dịch Thư Nguyên.
"Tề Trọng Bân bái kiến sư phụ!"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, mấy năm này Tề Trọng Bân hiển nhiên cũng đã chịu khó tu hành không ít, lúc này nhìn tới liền có vài phần cảm giác tóc bạc nhưng mặt hồng hào, nếu như đổi một bộ trang phục và đạo cụ tốt hơn một chút, trong mắt một số người nói không chừng lão càng giống như là thần tiên hơn so với người sư phụ là hắn đây.
"Sư đệ, ngươi tới rất đúng lúc, sư phụ quả nhiên biết rõ ta mơ thấy tiểu cô nương kia!"
Thạch Sinh đi đến trước mặt Tề Trọng Bân, lôi kéo tay của lão đi tới bên cạnh Dịch Thư Nguyên.
"Sư đệ, dùng phương pháp của ngươi cùng ta thử lại một lần, lần này sư phụ sẽ cho ngươi mượn pháp."
Mượn pháp?
Trong lòng Tề Trọng Bân có chút nghi vấn, đã nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đứng lên.
Sau khi tạm giới thiệu cùng giao lưu, một đoàn người liền đi vào căn phòng trong nội viện.
Mặc lão gia càng là phân phó hạ nhân không được đi vào sân, nhưng chính y lại mặt dầy chưa có rời đi, dù sao Dịch tiên sinh cũng không đuổi người.
Hai đồ đệ bế quan nhập đạo trong phòng, giờ phút này cửa lớn cũng đã đóng lại.
Thạch Sinh ngồi xếp bằng một mình trên mặt đất, mà Tề Trọng Bân lại dùng một cây viết dính chu sa, không ngừng vừa đi vừa vẽ xung quanh Thạch Sinh.
Đầu tiên là vẽ ra thái cực đồ, sau đó vây quanh thái cực vẽ ra một vòng ký hiệu giống như la bàn.
Trong toàn bộ quá trình, Thạch Sinh không nói lời nào cũng không hề loạn động, ngồi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, đây cũng là yêu cầu của Tề Trọng Bân.
Sau khi vẽ xong, Tề Trọng Bân thối lui một bước, cầm lấy cây bút nói với Dịch Thư Nguyên.
"Sư phụ, lần trước ta cũng là dùng pháp này, là kết hợp đạo trước kia cùng với phương pháp của sư phụ dạy tự nghĩ ra, nhưng đạo hạnh của ta quá ít, tuy rằng tìm được rồi, nhưng lại không thấy rõ."
Lúc nãy Tề Trọng Bân đã giải thích qua một lần rồi, nhưng chính lão cũng không giải thích được quá rõ, vẫn là thử một lần để cho sư phụ tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn.
Dịch Thư Nguyên cũng lộ ra vẻ mặt mới lạ, thấy vô cùng thú vị.
"Lần này ta tới giúp ngươi."
Nói xong Dịch Thư Nguyên trực tiếp điểm một ngón tay vào mi tâm Tề Trọng Bân, người sau chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt lực theo đầu ngón tay của sư phụ dung nhập vào trán mình.
Sau một khắc, trong cơ thể dường như dâng lên một cỗ mây mù, thuận theo kinh mạch cùng lục phủ ngũ tạng lưu động một vòng, tựa như bên trong người lại tựa như trôi nổi ngoài thân, cuối cùng vậy mà dung nhập vào trong ý cảnh, sau khi chuyển hóa một vòng liền hóa thành một luồng sức mạnh bành trướng như cánh tay lần nữa trở về thân thể.
"Ngươi chưa hóa ra lò đan, nhưng mà có thể nhớ kỹ loại cảm giác này, cái này chính là pháp lực tiên đạo."
Trong lòng Tề Trọng Bân thoáng hưng phấn.
"Vâng, vậy ta liền bắt đầu đây, kính xin sư phụ hộ pháp cho chúng ta!"
"Ừ!"
Tề Trọng Bân nói xong liền đi đến đối diện Thạch Sinh ngồi xếp bằng xuống, sư huynh đệ một già một trẻ liền ngồi đối mặt nhau, mà đám người Dịch Thư Nguyên lại hơi có vẻ tò mò đứng ở bên ngoài phạm vi nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận