Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 381: Yêu Vương Bắc Mang (1)

Một lát sau, nữ tu cầm đầu của Thái Âm Cung cẩn thận đọc một tờ văn khế trong tay, mấy người đồng môn còn lại cũng vây tới bên cạnh cùng nhau quan sát.
Đối với tu sĩ tiên đạo mà nói, cầm một tờ văn khế trên tay không chỉ là xem nội dung trong đó, bọn họ còn có thể cảm thụ được một phần khí cơ từ trên thủ ấn hoặc là chứng từ song phương lưu lại.
Sau khi xem xong liền hiểu rõ những lời Giang Lang và Dịch Thư Nguyên nói trước đây đều là thật, nữ tu cầm đầu trả lại chứng từ cho Dịch Thư Nguyên.
"Vừa nãy thái độ của chúng ta có hơi kích động, xin hai vị đạo hữu rộng lòng tha thứ, chúng ta là Uyển Thủ của Thái Âm Cung, ta là Ninh Thần."
Bốn nữ tu còn lại cũng lần lượt tiến lên, từng người hành lễ xưng tên.
"Ninh Dịch." "Ninh Tâm." "Ninh Tư." "Ta là Ninh Tích."
Sau khi xem xong văn khế, thái độ của những nữ tu này hiển nhiên thay đổi rất lớn.
"Còn chưa thỉnh giáo thân phận của nhị vị đạo hữu?"
Ninh Thần nhìn qua Dịch Thư Nguyên nói, vừa nãy có hơi kích động, cộng với Giang Lang quá mức dễ làm người khác chú ý, giờ phút này nhìn lại Dịch Thư Nguyên, liền thấy trên người hắn có một cỗ thanh khí như có như không rất khó phát giác, rõ ràng cho thấy là một tu sĩ tiên đạo có thành tựu.
"Kẻ hèn này là Dịch Thư Nguyên, là một tiên đạo tán nhân, cũng là một người kể chuyện trong hồng trần!"
Giờ phút này Giang Lang cũng tiến lên một bước, không chút quan tâm vừa xong xém chút nữa là phát sinh xung đột.
"Tại hạ Giang Lang, như các ngươi chứng kiến, chính là long tộc, chủ nhân tân nhiệm của thủy hệ Hồ Trường Phong, đi cùng hảo hữu chí giao tới đây để tìm người!"
"Thì ra là Dịch đạo hữu cùng Long Vương Hồ Trường Phong! Vừa nãy thất kính rồi!"
Nữ tử cầm đầu Thái Âm Cung nói qua như vậy, ánh mắt lại một lần nữa nhìn tới tiểu cô nương mi tâm có điểm đỏ kia, nhưng người sau thủy chung trốn ở sau lưng Dịch Thư Nguyên, tựa như chỉ có đứng ở vị trí này mới khiến cho nàng cảm thấy an tâm, hiển nhiên là vô cùng tín nhiệm Dịch Thư Nguyên.
Điều này cũng làm cho người của Thái Âm Cung lúc nhìn Dịch Thư Nguyên càng thêm nhu hòa hơn một chút.
Một trong những linh đồng có khả năng là chuyển thế, nhiều khi cũng có thể là trời sinh linh giác xuất chúng, có lẽ bản thân các nàng cũng không rõ ràng chi tiết, nhưng tình huống trước mắt đã đủ để nói rõ rồi.
Mà nghe nữ tu cầm đầu nói, Dịch Thư Nguyên rõ ràng còn phân tâm nghĩ thầm tới chủ nhân tiền nhiệm của Hồ Trường Phong, lão giao chết thì chết rồi, nhưng mà cái danh hào "Long Vương Hồ Trường Phong" bây giờ ngược lại đã được truyền thừa, chỉ là có chút sắc đen hài hước.
"Tiên sinh, có thể phóng xuất đám người Thạch Sinh ra chưa?"
Hôi Miễn ngó đầu ra hỏi, một câu nhắc nhở này của nó cũng làm cho năm nữ tử tò mò chuyển tầm nhìn đi qua, vừa nãy bọn họ thế mà lại không phát hiện ra vẫn còn có một con tiểu yêu ở đây, căn bản là gần như không có khí tức.
"Cũng đúng!"
Dịch Thư Nguyên nói xong, trong tay áo bay ra một phần họa quyển, sau đó họa quyển mở ra, lại khẽ động ý niệm trong đầu, ba người bên trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã bị một đạo khí tức vô hình không cảm giác được kéo ra khỏi họa quyển, thậm chí còn bảo trì tư thế nghỉ ngơi hoặc là ngồi xếp bằng.
Năm nữ tu theo bản năng bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu hút, chỉ tiếc Dịch Thư Nguyên cất đi rất nhanh, sau đó liền phát hiện trên mặt đất bỗng xuất hiện ba người.
Ba người trên mặt đất cũng là lập tức phát hiện mình đã ra ngoài.
"Sư phụ!" "Sư phụ!"
Tề Trọng Bân cùng Thạch Sinh trước sau kêu ra tiếng, sau đó phát hiện bên cạnh nhiều hơn thật nhiều người.
"Ồ! Sư phụ đã cứu được nàng ra rồi sao? Quá tốt rồi!"
Thạch Sinh lập tức đứng dậy chạy tới bên cạnh tiểu cô nương, người sau đối mặt với tiểu hài tử tuổi tác không sai biệt lắm bằng mình cũng không hề sợ hãi, ngược lại trong mắt tràn đầy hiếu kỳ, hơn nữa hình như còn có một loại cảm giác thân cận cùng quen thuộc tự nhiên.
"Ta là Thạch Sinh, Mặc Thạch Sinh! Ngươi bây giờ tên gọi là gì? Sư phụ nói kiếp trước hai người chúng ta cùng nhau đi đầu thai đấy!"
"Ta, ta là Đỗ Tiểu Lâm."
Hai hài tử ở bên đó bô bô nói chuyện, rất nhanh liền thân thuộc với nhau, chỉ là trong lúc vô tình lại lộ ra vài câu nói làm cho trong lòng rất nhiều người sinh ra mơ màng.
Vương Vân Xuân nhìn thấy tiểu cô nương bình yên vô sự, khối đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng đã buông xuống.
"Vị này chính là nghĩa sĩ Vương Vân Xuân!"
Nghe Dịch tiên sinh bỗng nhiên nhắc tới chính mình, Vương Vân Xuân cũng không có kịp phản ứng, theo bản năng nhìn Dịch Thư Nguyên, đã thấy năm nữ tử xinh đẹp quần áo bồng bềnh cùng nhau hành lễ với chính mình.
"Đa tạ Vương nghĩa sĩ!"
"Ài? Đừng đừng đừng, ta cũng không làm được cái gì!"
Vương Vân Xuân hết sức căng thẳng, liên tục trả lễ lại mấy người.
"Việc này vô cùng kỳ quặc, nếu như chư vị không ngại, kính xin đi theo chúng ta cùng nhau quay về Thái Âm Cung một chuyến!"
Sự tình đám người Dịch Thư Nguyên đã rõ ràng rồi, nhưng điểm đáng ngờ của việc này đồng thời cũng chưa có lời giải.
"Đúng lúc ta cũng muốn kiến thức thắng cảnh của Tiên Phủ!"
"Hắc, lão Dịch đi đâu ta đi đó!"
Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua Giang Lang, ta thấy ngươi mới là người muốn đi nhất thì có?
Chiếc thuyền mộc trôi lơ lửng trên bầu trời chậm rãi hạ xuống đất, dư chỗ chở tất cả mọi người, mọi người lần lượt lên thuyền, sau đó cánh buồm lóe lên ánh sáng, khống chế một trận gió, mang theo tất cả mọi người bay lên không trung, lại bay tới núi Thái Âm.
!
Trên thuyền mộc, Thạch Sinh cùng với Đỗ Tiểu Lâm đã không còn bất luận ngăn cách gì nữa, không ngừng nói chuyện với nhau, Dịch Thư Nguyên và Giang Lang cùng với tu sĩ Thái Âm Cung bên này cũng hiểu rõ một ít chuyện lẫn nhau.
Thái Âm Hóa Sinh Pháp mà Giang Lang nói kia, y cũng chỉ là biết được đại khái, mà trong một chút người tu hành kiến thức rộng rãi thì cái này cũng không phải là bí mật cao thâm gì.
Đây là một loại bí pháp của Thái Âm Cung, nữ tu đạo hạnh cao thâm ở dưới rất nhiều loại tình huống sẽ lựa chọn chuyển thế, hoặc là bởi vì tuổi thọ, hoặc là bởi vì cơ duyên nào đó, cũng có thể bởi vì ngoài ý muốn.
Nhưng một chút chi tiết mấu chốt trong đó lại được giữ bí mật, ví dụ như chuyển thế cũng dễ gặp phải thất bại, có thể sẽ phải luân hồi nhiều lần sau đó mới lần nữa tìm về chính mình, ví dụ như làm sao tìm kiếm ra người chuyển thế, chuyện này người bên ngoài đồng dạng không thể nào biết được.
Cho dù lúc này cũng chỉ nói qua một vài câu, để cho Dịch Thư Nguyên hiểu rõ có một sự việc như vậy là được rồi.
Ấn ký trên trán nữ hài lại là một loại ký hiệu bí thuật, ngày bình thường cũng là không xuất hiện ra, nói chung là Thái Âm Cung sẽ không can thiệp hết thảy sinh hoạt thế tục của linh đồng, chỉ là chờ đợi nàng trong quá trình phát triển tự tìm về bản thân.
Mà nếu như một mực không tìm về bản thân, vận khí tốt khả năng vào mấy đời sau sẽ bị người Thái Âm Cung lần nữa phát hiện, đưa về trong môn tu hành, nhưng mà đây cũng là nhân sinh mới, vận khí không tốt liền vô duyên với tiên.
Cũng khó trách Giang Lang trước đây lại nói có khi trong mắt hạng người tu chân như Dịch Thư Nguyên, Thái Âm Cung chưa hẳn tính là tiên lưu chính thống, quá coi trọng loại bí pháp này ngược lại là đi chệch hướng với gốc rễ tiên đạo.
Đương nhiên Dịch Thư Nguyên cũng không có phản cảm gì, có lẽ những tiên tu còn lại cũng chẳng muốn quản bí thuật của người khác là đúng hay sai, đều là những người ngoài tiên đạo như Giang Lang nói bừa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận