Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 383: Động thiên thế ngoại lộ ra núi sông (1)

Ninh Thần cùng vài người nữ tu tiến vào trong lầu các, dẫn đầu là một nữ tử thân thể đầy đặn mặc thải y.
Người này búi tóc song hoàn, mặc váy ngắn, thêm một lớp áo ngoài ngắn không có tay áo, từ bờ vai đến dưới tay còn khoác một dải tơ lụa toả ra ánh sáng màu sắc rực rỡ nhu hòa phấp phới.
Dịch Thư Nguyên cùng với Giang Lang chỉ nhìn qua liền biết rõ, người này nhất định chính là sư tỷ của Thái Âm tiên tử, cũng là nữ tiên đệ nhất của Thái Âm Thập Nhị Uyển Các, Sư Duy, bây giờ tạm thay thế Cung chủ Thái Âm Cung, dải tơ lụa khoác trên vai chính là Thất Thải Vân Hà Bạch của Thái Âm Cung.
Sư Duy chỉ đơn giản quan sát Dịch Thư Nguyên và Giang Lang một chút, sau đó liền nói ý đồ đến của mình.
"Cảm tạ nhị vị đạo hữu trước đây tương trợ, ngày mai nguyệt thực, Thái Âm Cung ta sẽ gặp phải kiếp nạn, nếu như hai vị đạo hữu không muốn dây dưa vào trong đó thì xin mời mang theo môn hạ rời đi thôi!"
Việc đã đến nước này rồi, Dịch Thư Nguyên cùng với Giang Lang đều khó có khả năng cứ thế rời đi.
Dịch Thư Nguyên cũng không nhiều lời, nở nụ cười nói.
"Chư vị đạo hữu đã thương lượng ra đối sách rồi hả?"
Giang Lang bên cạnh càng là trực tiếp.
"Chúng ta là đi diệt cái Linh Châu Các Viện kia luôn, hay là chờ bọn chúng đến tận cửa rồi bắt rùa trong hũ?"
Nghe y nói như thế, có nữ tu trước cửa nhịn không được cười ra tiếng, ngoại trừ năm vị nữ tu lúc trước đồng thời trở về, những nữ tu Thái Âm Cung còn lại nhìn về phía Dịch Thư Nguyên và Giang Lang cũng đều mang theo vài phần kính ý.
"Nếu như nhị vị đạo hữu hào hiệp như thế, chúng ta cũng không gượng ép nữa, mời hai vị đạo hữu đi theo chúng ta tới Trấn Yêu Phong! Về phần môn hạ có thể an tâm lưu lại ở chỗ này, bọn họ chưa hẳn tìm được sơn môn của Thái Âm Cung, còn có Thái Âm đại trận của chúng ta che chở, cho dù nguyệt thực có xuất hiện cũng không có việc gì."
Xem ra ngọn Trấn Yêu Phong này không hề ở trong Thái Âm Cung rồi?
Dịch Thư Nguyên nghĩ như vậy, thấy tu sĩ Thái Âm Cung đã đi ra ngoài rồi, mà Giang Lang lại trực tiếp đi theo.
Dịch Thư Nguyên vẫy một cái, nhìn những người còn lại chỗ xa xa nói.
"Các ngươi lưu lại ở đây, nơi này có Thái Âm đại trận che chở, nghỉ ngơi thật tốt là được."
Mấy người bên kia hiển nhiên cũng hết sức tò mò, nhất là Tề Trọng Bân, vô cùng muốn đi theo, cho nên đứng dậy đi về phía trước hai bước, muốn cầu sư phụ dẫn theo mình cũng đi nhìn xem tiên nhân bắt yêu quái như thế nào.
"Ài ài Tề tiểu tử, sao ngươi cũng biến thành không hiểu chuyện rồi? Tiên sinh đã nói tất cả lưu hết lại ở nơi này, vạn nhất các ngươi xảy ra bất trắc gì thì phải làm sao bây giờ?"
Hôi Miễn đang định nói tiếp, lại bị Dịch Thư Nguyên nhấc khỏi đầu vai, nó lập tức khẩn trương, vung vẩy móng vuốt lung tung tiếp đó quay người ngược lại, ôm lấy tay của Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh, ta nhất định phải đi cùng! Chúng ta cùng nhau trải qua mưa mưa gió gió, có lần nào là ta không phụng bồi cùng ngài? Hơn nữa ta không đi, đám Tề tiểu tử cũng sẽ lo lắng!"
Dịch Thư Nguyên nhìn tới đằng trước, thấy mấy người Thái Âm Cung hình như cũng không thèm để ý, liền bước nhanh đi theo, Hôi Miễn lại nhanh chóng thuận theo cánh tay bò tới ngực sau đó lại chui vào cổ áo của hắn núp đi.
"Ài!"
Tề Trọng Bân ở phía sau thở dài, so với lão trước kia tiểu đả tiểu nháo hàng yêu phục ma, lần này nhất định là vô cùng đặc sắc đi?
Có mười vị nữ tu cùng với Dịch Thư Nguyên và Giang Lang rời khỏi sơn môn, đã bao hàm cả năm người gặp gỡ bên ngoài lúc trước, cũng coi như là người tu vi tương đối cao trong Thái Âm Cung.
Mà tu sĩ Thái Âm Cung còn lại đều ở trong cung.
Thật ra mặt khác của Thái Âm Cung vẫn có hơn mười người, chỉ là phần lớn đạo hạnh rất cạn, thậm chí còn không có hoàn toàn nhập đạo, chân chính có thể dùng được liền chỉ có mười người này.
Một đoàn người đáp mây mà bay, rất nhanh liền thấy được một tòa núi trụi lủi xa xa, các nơi còn lại trên núi Thái Âm đều xanh biếc một mảnh, duy chỉ có trên ngọn núi này là không có một ngọn cỏ.
Trấn Yêu Phong thật ra chỉ là một ngọn núi cũng không tính quá cao, nhưng bộ dạng như vậy ở trong núi Thái Âm thực sự là cực kỳ dễ thấy.
Theo đám mây không ngừng tiếp cận Thái Âm Phong, chớp mắt thiên địa tựa như thay đổi, từ vạn dặm trời quang biến thành mây đen giăng đầy, hiển nhiên xung quanh cũng có trận pháp.
"Ầm ầm ầm ầm."
Trên trời có vài đạo sét đánh vào phía trên đỉnh núi này, trong núi thậm chí có cả điện quang nhảy lên.
Dịch Thư Nguyên nhìn qua liền hiểu rõ vì sao ngọn núi này trụi lủi rồi.
"Nơi này chính là Trấn Yêu Phong, chẳng những trấn áp lão yêu Bắc Mang, còn có 3000 yêu binh cùng hơn 100 môn khách của lão, đều hạng yêu ma quỷ quái! Dưới thiên lôi không ngừng đánh hơn 300 năm, không biết bây giờ còn bao nhiêu kẻ còn sống!"
Dịch Thư Nguyên nghe xong cũng không quá rõ ràng, Giang Lang thì mở to hai mắt nhìn tới tu sĩ nói chuyện.
"Đám các ngươi lợi hại như vậy, thế mà bắt sống tất cả bọn chúng? Hay là nói tiên pháp của Thái Âm tiên tử đã đến trình độ bực này rồi?"
Ninh Thần bên cạnh nở nụ cười.
"Thật ra cũng không có huyền bí như các ngươi nghĩ đâu, chẳng qua là lúc trước Cung chủ cùng một phương Thiên Đình thiết lập một cái bẫy, khiến cho chúng yêu Bắc Mang dưới tình huống không có phòng bị rơi vào bẫy, trực tiếp bị trấn áp dưới núi, lại lấy đại trận dời núi chuyển qua núi Thái Âm."
"Nói cách khác, ngọn núi này thật ra là chuyển từ bên ngoài đến?"
"Đúng là như thế!"
Dịch Thư Nguyên nghe xong liền rất cảm thấy thật là thần kỳ, không cần Thái Âm Cung nói, trong đầu hắn đã tưởng tượng ra các loại tình tiết cùng với cảnh tượng của việc này.
Một phương Thiên Đình kia tự nhiên không phải là Thiên Đình trên đỉnh đầu, mà là Thiên Thần được phân công quản lý một chỗ thiên địa khác, mà Yêu Vương Bắc Mang trên lý luận đã được bên đó thừa nhận là thế lực yêu tộc, chỉ là thừa nhận nhưng chưa hẳn liền thật sự thuận mắt.
Trong này nhất định đã xảy ra rất nhiều sự tình, mà vai trò của Thái Âm tiên tử khẳng định hết sức quan trọng.
"Vậy Bắc Mang kia nhất định vô cùng không cam lòng rồi?"
Nghe Dịch Thư Nguyên nói như vậy, Giang Lang nở nụ cười.
"Lời này của lão Dịch ngươi khác gì dư thừa, nếu như cam tâm làm sao có chuyện tới đây! Đổi thành ta cũng sẽ không cam lòng!"
"Lúc trước đã nhiễu loạn thiên cơ, việc này cũng đã bí ẩn hơn ba trăm năm, không ngờ cho đến ngày nay vẫn còn đưa tới phiền phức."
Sư Duy nói qua như vậy, nhưng trên mặt cũng không tính là quá căng thẳng.
"Yêu binh Bắc Mang không đáng nhắc đến, cái gọi là 100 môn khách kia cho dù không chết thì bây giờ cũng không còn thừa nổi bao nhiêu khí lực, nhưng lão yêu Bắc Mang đạo hạnh cực cao, mặc dù bị trấn áp hơn 300 năm, sợ là vẫn còn có dư lực."
"Nếu như Trấn Yêu Phong thật sự bị phá, những thứ còn lại cũng đều mặc kệ, nhưng quyết không thể bỏ mặc lão yêu Bắc Mang chạy thoát được, nếu không chắc chắn sẽ khiến cho sinh linh đồ thán!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận