Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 388: Tiên hiệp hào tình (2)

"Đại ca, nơi đây không thích hợp ở lâu!"
Tư Không Triết hô một tiếng, Bắc Mang gật đầu, tầm nhìn đảo qua một chút yêu quái trong đó, sau đó lên tiếng dẫn đầu bay lên không trung.
"Đi!"
Sau đó gió yêu lại nổi lên, rất nhanh bay đi về phương xa.
Chỉ là tốc độ mây đen bao trùm hình như nhanh hơn so với tốc độ bầy yêu bay trên trời, có thể nhìn thấy đường chân trời ở bên ngoài những đám mây đen, nhưng lại tựa như vĩnh viễn không bay tới được.
"Rầm rầm ào ào."
Trên bầu trời bắt đầu trút xuống nước mưa, thế mưa mãnh liệt quả thực không thể tưởng tượng, dùng hình dung mưa như trút nước cũng đều không đủ để miêu tả.
Ngay cả đám yêu quái khống chế gió yêu bay trên bầu trời cũng chịu ảnh hưởng không ít, có tên nhìn về phía dưới, phát hiện bởi vì mưa rơi quá lớn, dãy núi bên dưới đã bạo phát hồng thủy, nước lũ mãnh liệt vô cùng, những nơi đi qua trắng xoá một mảnh.
"Ngang ! ".
Trong hồng thủy dưới núi, vậy mà mơ hồ truyền đến một tiếng rồng ngâm.
"Có long tộc du tẩu ở dưới?"
"Chúng ta khẳng định không có ở trong núi Thái Âm!"
"Vậy thì chúng ta đang ở đâu?"
"Tại sao chúng ta lại tới nơi này?"
"Đến hỏi con rồng kia!"
Lập tức có hai con yêu quái từ trên bầu trời hạ xuống, bên trong hồng thủy chỉ có tiếng rồng ngâm lại không thấy rõ long ảnh.
"Không biết là vị Long Vương nào đang du tẩu ở đây, có thể báo cho ta biết đây là giới nào không, là sông núi nào rộng lớn như thế?"
"Ngang ! ".
Tiếng rồng ngâm từ trong hồng thủy truyền đến.
"Bành ! ".
Một mảnh sóng lớn ngập trời ập đến, sóng lớn dấy lên rõ ràng lấn át cả ngọn núi, cơn gió hai tên yêu quái khống chế dưới chân cũng trở lên rối loạn, thật giống như bị thủy thế hút đi.
"A" "Đi mau!"
Trong tiếng kinh hô, yêu quái vừa mới hạ xuống đã bị sóng lớn cuốn vào bên trong.
Hai yêu quái bị kéo vào bên trong hồng thủy, liền nhìn thấy một con giao long hiện ra ở trong nước, hiển nhiên là đến không có ý tốt, bọn chúng lập tức hiện ra nguyên hình chống cự, một tên bị miệng rồng cắn tới, một tên bị đuôi rồng đập xuống dưới đáy nước.
Động tĩnh đánh nhau liền kéo theo hồng thủy đục ngầu biến mất tới chỗ nước chảy sâu, không còn chút âm thanh nào truyền tới không trung.
Đấu cùng rồng trong nước, sợ là lành ít dữ nhiều!
Nhưng yêu quái trên không trung không có lập tức tiếp viện, toàn bộ đều nhìn về phía Bắc Mang.
"Ầm ầm."
Giờ phút này trên bầu trời lại có từng đạo thiên lôi hạ xuống, trực chỉ tới đám yêu quái, bổ cho một đám yêu quái nhao nhao né tránh.
Mưa to không ngừng rơi xuống, chẳng những ngăn cách một chút tầm nhìn, thậm chí cũng ngăn cách khí tức, có một chút yêu quái trong đó rõ ràng cứ như vậy liền thất tung không còn dấu vết, dường như bị lạc ở trong mưa to, trong nước lũ cùng với sương mù trong núi.
"Bắc Mang lão yêu, đã sớm nghe nói tới hung danh của ngươi, chỉ là hôm nay nhìn thế nào cũng thấy là sói hoang Bắc Mang, ha ha ha ha ha, chẳng qua là một con chó nhà có tang mà thôi, có dám xuống đây đấu một trận cùng gia gia của ngươi không?"
Giọng của Giang Lang truyền ra từ trong nước, kích cho Bắc Mang tức giận nổi hết gân xanh trên mặt.
"Đại ca không thể, y đang kích ngươi!"
"Đều là do nó đang tác quái, đi theo ta cùng nhau vào nước, làm thịt con giao long này!"
Bắc Mang không để ý tới sự khuyên can của Tư Không Triết, nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn đầu phóng tới trong nước, khí tức bạo ngược trên người lão căn bản không kìm nén được, yêu khí bên trên tràn đầy hỗn loạn.
"Bành ! ".
Hồng thủy nổ ra một đợt sóng lớn, Bắc Mang đã xông thẳng đến phía long ảnh trong nước, Tư Không Triết trong lòng khẩn trương cũng xông vào theo.
Đám yêu quái còn lại thì chần chừ, vào trong nước đấu cùng một con rồng? Sợ là bên phía mình cũng phải tổn hao không ít đi?
Dịch Thư Nguyên cùng một đám người Thái Âm Cung nấp trong tầng mây trên bầu trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn hết thảy phía dưới.
"Bắc Mang lão yêu kia nguyên bản đã ăn sạch sẽ hết thảy huynh đệ, nhưng cái này cũng khiến cho bản thân lão càng thêm không sạch sẽ, tuy rằng tâm trí vẫn còn, nhưng thực sự không ép được sự kích động của bản thân!"
Điều Sư Duy nói cũng là suy nghĩ trong lòng của Dịch Thư Nguyên, bị trấn áp lâu như vậy, vốn nên không ngừng suy yếu, không có lý nào vừa ra ngoài lại còn mạnh như vậy, hơn nữa những yêu vật khác bị nhốt cùng liền không thấy nữa, chỉ có thể là tất cả đều đã bị lão Yêu Vương này thôn phệ thu nạp sạch sẽ.
Bây giờ lão yêu Bắc Mang này khả năng trên tâm thần có chỗ thiếu hụt rất lớn, nhưng yêu khí của lão thật sự làm cho người ta sợ hãi, sức mạnh sợ là còn kinh khủng hơn so với 300 năm trước, quả thực có vài phần cảm giác như Cổ Vương xuất thế.
"Tuy rằng Giang huynh là giao long trong nước, nhưng sợ là cho dù có lợi thế địa hình cũng khó thể địch lại Bắc Mang lão yêu, Sư đạo hữu, chúng ta cùng đi trợ giúp y."
"Ừ! Các ngươi riêng phần mình kết trận không được lạc đàn, có thể đấu thì đấu, không đấu lại liền trốn, khiến đám yêu quái khác tách ra càng tốt!"
"Vâng sư thúc!"
Chín nữ tu Thái Âm Cung đồng ý, sau đó riêng phần mình lộ ra pháp bảo, tiếp theo hóa thành chín đạo tiên quang từ trên đám mây hạ xuống.
Tuy rằng chỉ có chín người, nhưng lại khí thế mười phần, lôi quang cũng càng dày đặc, làm cho bầy yêu chói mắt.
"Yêu nghiệt nhận lấy cái chết ! ".
Tiếng quát đi theo thiên lôi nổ vang, tràng cảnh này khiến ai nhìn tới cũng biết là Thái Âm Cung đã có chuẩn bị từ trước mà đến.
Giờ phút này bầy yêu trên trời vốn đã lo lắng không yên từ trước, bây giờ lại không có người thống lĩnh, sau khi nhìn thấy tình huống này thế mà lại có không ít yêu quái đầu tiên nghĩ tới chính là chạy trốn.
"Sư đạo hữu, chúng ta cũng đi thôi!"
"Ừ!"
Dịch Thư Nguyên cùng với Sư Duy một trái một phải, tránh đi trận đấu pháp phía dưới, thuận theo nước lũ đuổi theo một cỗ yêu khí hỗn tạp ở trong nước.
Bầu trời không ngừng có sét đánh, núi sông bốc lên sương mù, dưới hồng thủy ngập trời cùng với mưa như trút nước, trận thế bầy yêu cuồng loạn nhảy múa dần dần bị phân hoá.
Giang Lang di chuyển trong nước rất nhanh, hai con yêu quái đi xuống lúc trước đã bị y giải quyết, lại cảm thụ được sau lưng có yêu khí đuổi theo, trong lòng cũng dâng lên một cỗ háo thắng.
Yêu vương Bắc Mang? Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu lợi hại!
Giờ khắc này, thân rồng ở trong nước bỗng nhiên quay ngược lại, giũ ra mấy cái vòng xoáy dưới nước, sau đó phóng tới Bắc Mang đuổi theo phía sau.
"Ngang ! ".
"Đến rất tốt!"
Bắc Mang gào thét một tiếng, hung hăng đánh ra một quyền về phía đuôi rồng đang quét tới, nháy mắt kế tiếp, nắm đấm nhỏ bé cùng đuôi rồng cực lớn chạm nhau.
"Ầm ! ".
Dưới nước vậy mà trong chốc lát tuôn ra một mảnh khu vực không còn nước, giống như một cái bong bóng khí thật lớn không ngừng khuếch tán, sau đó "Bành" một tiếng nổ tung, hồng thủy ở giữa ngọn núi cũng vì thế mà bị ngăn nước lại.
"Ngang ! ".
Âm thanh rồng ngâm vang lên, nguyên cả con giao long bị đánh tới cuốn nước mà đi, sau đó "Ầm ầm" một tiếng đâm vào lòng núi, mà Bắc Mang cũng bị đuôi rồng quét tới, trùng trùng điệp điệp đập vào trên vách núi đá một bên.
Lợi hại như vậy?
Giang Lang chỉ cảm thấy đuôi rồng của mình đau nhức kịch liệt, một bên đuôi đã tê rần, nhưng vẫn còn cảm thấy không cam lòng, lần nữa ngự thủy mà đi, hung hăng phóng tới Bắc Mang.
"Ngao ô ! ".
Tiếng sói tru lên, yêu khí kinh khủng như là bùng nổ, cỏ cây trên mấy ngọn núi xung quanh đều tung bay, hồng thủy cũng bị tách ra hai bên, thậm chí mây đen trên bầu trời cũng đều không ngừng tán loạn, vị trí Bắc Mang đứng, một con hắc lang cực lớn hiện hình, đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Giao long cuốn theo nước đến, phía trên long trảo là một mảnh trắng xoá, nhưng cự lang nghiêng đầu quét mắt nhìn đến, lại khiến cho con ngươi của Giang Lang co rút lại.
"Ầm ầm."
Dòng nước kinh khủng giống như cuốn lấy trên long trảo vô cùng sắc bén, mấy ngọn núi xung quanh cũng bị nghiền nát ở dưới thủy thế, cự lang bị trùng kích tới cũng phát ra tiếng gào thét, thân hình ở trong nước thế mà lại linh hoạt xoay người một cái, cắn tới giao long.
Máu rồng xâm nhiễm nước lũ, tiếng rồng ngâm cũng mang theo một chút thê lương.
Giang Lang điên cuồng vùng vẫy thân thể ở trong nước, nhưng không cách nào giãy giụa ra khỏi miệng sói, lân phiến đã dần dần vỡ vụn dưới sức cắn của răng sói, thậm chí mơ hồ có chút cảm giác choáng váng.
Răng sói này có cổ quái!
Đang lúc nghĩ như vậy, một chỗ trên ngọn núi khác rõ ràng lại nhảy ra thêm một con sói, vồ về phía giao long trong nước.
Lúc này Giang Lang cũng chẳng quan tâm tới rụt rè nữa rồi, mở miệng trong nước kêu lên một tiếng không phải là rồng ngâm.
"Lão Dịch, nhanh tới cứu ta ! ".
Tiếng nói vừa mới hạ xuống, một đạo thiên lôi hiện ra bên trong mây đen, từ trên bầu trời thẳng tắp hạ xuống, đánh tới hắc lang đang cắn vào thân rồng.
"Ầm ! ".
Tiếng sấm nổ mạnh hầu như khiến cho giao long cùng hắc lang ù tai, lôi quang càng là trùng trùng điệp điệp đập vào đỉnh đầu hắc lang, mang theo vô tận thiên uy, càng giống như đang kích thích sợ hãi đối với thiên lôi trong tâm thần của cự lang.
"Bành."
Cự lang trực tiếp bị một kích đập vào trong nước.
"Ha ha ha, nện hay lắm lão Dịch !"
Giao long cười to reo hò khen hay, đuôi rồng quét qua, đánh vào trên thân thể con sói đang đột kích bên kia.
Trên bầu trời đã bay tới hai thân ảnh, Dịch Thư Nguyên thu hồi quạt xếp trong tay, sau một khắc đã hóa thành một thanh trường kiếm vỏ trắng.
Phù quang kiếm ảnh tràn ra từ trong hồ lô trong tay áo, thời khắc dung nhập vào trong kiếm, trường kiếm còn ở trong vỏ đã mang theo một tiếng kiếm khí vang lên!
Trong lòng Dịch Thư Nguyên cũng dâng lên vài phần tiên hiệp, hào hùng hàng yêu trừ ma!
Trải qua bốn năm thủy trạch hoá sinh, phù quang kiếm không chút phân chia cùng với nước, bây giờ đã là xưa đâu bằng nay, mà lúc này lại còn đang ở trong vô tận thủy trạch khí trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, gia trì thêm đối với kiếm này cũng sẽ càng thêm khoa trương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận