Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 392: Đàn âm kiếm quyết, thập diện mai phục (2)

Về phần Sư Duy thì từ lúc Dịch Thư Nguyên biến thành Mịch Ly vẫn luôn có một loại cảm giác hoảng hốt, mà màn đấu pháp của tiên yêu phía sau nàng cũng đã không xen tay vào được, đến thời khắc này lại càng có cảm giác không thể tin!
Bắc Mang lão yêu vậy mà để lộ phía sau ra cho địch nhân, thần sắc sợ hãi cấp tốc chạy trốn?
Chỉ là trong mắt Dịch Thư Nguyên, thời cơ mà Bắc Mang chọn để chạy trốn thục mạng quả thật là không khéo, thật sự là quá tệ rồi!
Khúc cảnh lại biến, chính là lúc đàn âm vang lên đoạn "Đại chiến"!
Nước lũ bốn phương hội tụ, đã cao hơn ngọn núi xung quanh, thậm chí còn không ngừng tăng cao, giống như sợ hãi trong lòng Bắc Mang lúc này.
Đưa mắt nhìn tới khắp nơi đều là lũ lụt, dường như đã lâm vào bên trong hải dương!
Nước chảy xung quanh Bắc Mang gần như là bình yên, nhưng cũng là trong tích tắc đó, quanh thân gã đã xoắn vào bên trong kiếm ý, hoặc vô cùng vô tận, hoặc chỉ là một kiếm.
"Keng."
Âm thanh trường kiếm vang lên, lập tức đâm thủng ngực mà qua, mặc kệ trăm vạn hùng binh gì ở bên, sát cơ chỉ một kiếm này!
Một kiếm này đâm tới lúc Bắc Mang đã mất đi ý chí chiến đấu cùng tâm tình, trong lòng hoảng hốt càng khó có thể địch lại kiếm ý, thân thể yêu quái kiên cố cũng không cách nào chống cự được kiếm thế!
"Ách... ôi..."
Tiếng gào thét thống khổ mang theo sợ hãi của Bắc Mang vang vọng phía chân trời.
Chỉ là tiếng tỳ bà của Dịch Thư Nguyên vẫn chưa dừng lại, trong thời khắc Bắc Mang tiếp tục chạy thục mạng, gã bỗng phát hiện mình liều mạng trọng thương xông ra bên ngoài, nhưng dấu hiệu sinh cơ lại càng lúc càng xa vời.
Bắc Mang che ngực, tốc độ chạy trốn nguyên bản mau lẹ cũng chậm lại!
Lúc này tỳ bà xoắn dây đàn, khúc nhạc vẫn dồn dập như cũ, nhưng tự nhiên lại có một loại cảm giác đìu hiu sinh ra, đáp lời tâm cảnh của Bắc Mang, hỗn loạn ầm ĩ, lại tuyệt vọng bi thương!
Nước chảy xung quanh tựa như trở nên yên ả, ánh trăng trên mặt nước lăn tăn tựa như hội tụ quang huy tán loạn cùng một chỗ.
Bất luận là phía sau hay là phía trước, bất luận là chỗ gần hay là khắp nơi phương xa.
Mặc dù gợn nước bằng phẳng, nhưng kiếm ý trong đó lại không chỗ nào không có, sát cơ ở khắp mọi nơi, vậy mà khiến cho chính Bắc Mang Yêu Vương phảng phất giống như đã chết tâm!
Giờ khắc này tâm đã chết, dĩ nhiên đã không cách nào làm cho gã dâng lên cái loại ý chí thú vật rơi vào tuyệt cảnh liều mạng chiến đấu!
Tiếng đàn đến một bước này!
Bốn bề thọ địch, thập diện mai phục!
Bắc Mang giảm tốc độ bỏ chạy quay đầu lại, nhìn nữ tử ôm tỳ bà kia, giờ phút này nàng đã từ trên mây trôi đứng lên.
Cũng là giờ khắc ấy, Bắc Mang nhìn thấy mặt trăng yên ả trong nước phản xạ ra chút tia sáng chói mắt.
Cuối khúc thu đàn tâm như vẽ, tứ âm một tiếng như lụa rách!
"Leng keng tang ! ".
Một gẩy dây đàn cuối cùng hạ xuống, đàn âm mạnh mẽ bay ra, mang theo vô tận kiếm ý ở bên trong, hóa thành một đạo kiếm quang rực rỡ!
Giờ khắc này, phù quang dược kim!
Tiếng kiếm âm nhỏ khẽ khó có thể nghe thấy, khúc nhạc đến đây cũng im bặt mà dừng!
"Vù vù. Vù vù."
Vẫn có thể nghe thấy tiến gió gào thét như cũ, nước vẫn còn đang lưu động, thân thể Bắc Mang vẫn duy trì tư thế bỏ chạy như cũ, chỉ là càng giống như một loại quán tính.
Sau khi tiếp tục bay ra bên ngoài thời gian một hơi thở, thân hình cùng đầu của Bắc Mang dần dần chia lìa, sau đó hai phần thân cũng dần dần lộ ra nguyên hình.
Một con hắc lang kinh khủng cực lớn vương vãi máu trên trời cao, rơi xuống đỉnh một tòa núi duy nhất còn lộ ra trên mặt nước ở phương xa, bên trên thân sói sớm đã vết thương chồng chất.
"Ầm ầm."
Đỉnh núi bị thân sói đè sập, đầu sói lăn xuống trong nước lũ, bị lũ lụt cuốn trôi đi.
Yêu Vương đứt cổ, đầu thân chia lìa!
Một đời Yêu Vương Bắc Mang, sau khi bị phong ấn hơn ba trăm năm, vào ngày thoát khốn thế mà lại bị tru sát như vậy trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ!
"Phù."
Dịch Thư Nguyên thở phào một hơi, chỉ cảm thấy hai ngón tay đau đớn, móng tay cũng đã vỡ vụn chảy máu, pháp lực trong cơ thể càng là khô kiệt, thân hình ở phía chân trời cũng lộ ra có chút lắc lư.
Nhưng ở trong mắt Sư Duy nhìn tới, tiên tử ôm đàn khẽ nhúc nhích theo gió, có một cảm giác làm cho người ta kính sợ không nói ra được, cũng có xinh đẹp không nói nên lời.
Cho tới giờ khắc này, Hôi Miễn trong quá trình đấu pháp thở mạnh cũng không dám rốt cuộc không giữ được cõi lòng kích động nữa, chui ra ngoài chiếc áo hơi có vẻ rộng thùng thình ôm lấy cổ tiên sinh nhà mình.
"A ! tiên sinh, ngài quá lợi hại đi ! thắng rồi, thắng rồi, chúng ta thắng rồi! ".
"A a a a, tiên sinh lợi hại nhất ! ".
Dịch Thư Nguyên cũng phảng phất giống như mới hồi phục tinh thần lại, rốt cuộc hạ căng thẳng xuống, lộ ra nụ cười, dùng đầu ngón tay phá toái nhẹ nhàng khẽ vuốt Hôi Miễn đang thét lên.
"Đúng vậy, ta thế mà thắng Yêu Vương Bắc Mang rồi!"
Mặc dù là ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tuy rằng mượn thủy trạch khí vô tận ở trong nơi này, mặc dù trạng thái đối phương cũng không phải là tốt nhất!
Nhưng thắng chính là thắng!
Hơn nữa Dịch Thư Nguyên có loại trực giác, Yêu Vương Bắc Mang ngày trước tuyệt sẽ không yếu hơn bao nhiêu so với Bắc Mang bị phong ấn ba trăm năm, nếu như để cho gã trốn thoát ra ngoài, đợi khi khôi phục lại, chỉ sợ trình độ kinh khủng còn muốn vượt xa năm đó.
Sư Duy nơi xa cũng đồng dạng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, mang theo hào quang của Thất Thải Vân Hà Bạch bay đến bên cạnh Dịch Thư Nguyên.
Chỉ là khi đi đến gần nữ tử ôm tỳ bà, Sư Duy lại không biết mở miệng từ đâu.
"Tiên trưởng. Ách. Ngài..."
Dịch Thư Nguyên nhìn Sư Duy muốn nói lại thôi.
Người trong tiên đạo vậy mà cũng có thời khắc không biết phải làm sao như thế này, Dịch Thư Nguyên cảm thấy buồn cười lại thấy thú vị, nhưng cũng vô cùng lý giải tâm tình của nàng.
Dẫu sao suy bụng ta ra bụng người, đổi thành bản thân Dịch Thư Nguyên đối mặt với loại tình huống này cũng sẽ bối rối.
Hắc, không biết Tề Trọng Bân và Thạch Sinh thấy được sẽ như thế nào, nhất định là rất thú vị đi!
Nhớ lại lúc hai đồ đệ này nhìn thấy tràng cảnh Long Phi Dương lần trước, Dịch Thư Nguyên không khỏi nghĩ như vậy.
"Không thể nào, điều đó không có khả năng! Đại ca ! ".
Phương xa truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết của Tư Không Triết, gã đang quần chiến cùng với Giang Lang, bởi vì thủy thế hội tụ tới nơi này, cho nên cũng bị đưa qua đây cùng với giao long.
Chỉ là không ngờ vậy mà nhìn thấy được quá trình Yêu Vương Bắc Mang bị đàn âm kiếm quyết xoắn giết.
Lúc này Tư Không Triết cũng chẳng quan tâm những cái khác, điên cuồng đạp nước chạy về phía nơi thi thể hắc lang rơi xuống.
Giang Lang vốn ngơ ngác nhìn bầu trời, lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, thân rồng cũng theo dòng chảy mà lên, trực tiếp cuốn lấy lang yêu tâm thần thất thủ.
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn tới sói cùng giao trong nước phương xa, nói khẽ đối với Sư Duy.
"Bắc Mang đã chết, giờ phút này kiếm ý của ta vẫn còn tồn tại, lúc này tranh thủ tốc chiến tốc thắng, quét sạch yêu nghiệt trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ!"
"Ừ!"
Sư Duy lên tiếng, sau đó cùng với Dịch Thư Nguyên cưỡi gió mà đi.
Khi đang nói chuyện, trong tay Dịch Thư Nguyên đã hiện lên một cái hồ lô lớn, cũng mặc kệ có hợp hình tượng hay không, vừa theo gió đi, vừa mở nắp hồ lô ra, ngẩng đầu liền uống một ngụm rượu, trợ giúp bản thân khôi phục nguyên khí.
Trạng thái ngón tay bây giờ, gẩy xong khúc thập diện mai phục đều là dựa vào một cỗ ý chí, tự nhiên không thể nào tiếp tục gẩy đàn.
Nhưng mà cho dù như vậy, sau khi Dịch Thư Nguyên uống rượu xong thò tay lăng không nắm chặt, lưu quang mang theo gợn nước hội tụ thành một thanh trường kiếm, vẫn mang theo vô tận kiếm ý như cũ.
Nguyên thân cũng tự nhiên hiện lên kiếm thế, nhưng không đạt đến được trạng thái tự nhiên hình thành chỉnh thể của kiếm đạo, càng khó tiếp tục lấy lại loại tình huống gặp mạnh càng mạnh như vừa nãy, đột phá bản thân trên kiếm đạo!
Cái này chính là kiếm tiên Mịch Ly!
Bạn cần đăng nhập để bình luận