Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 401: Gặp lại cố nhân (1)

Tòa đình ven đường đã nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nữa rồi, thành Thiển Châu cũng càng lúc càng xa.
Gió ở dưới chân cũng dần dần sinh ra sương mù, sau đó lấy Dịch Thư Nguyên làm trung tâm, chậm rãi trải rộng ra thành một đóa mây, bay xa về phương đông.
Dịch Thư Nguyên an vị trên đám mây, Tề Trọng Bân cùng Thạch Sinh cũng ngồi xuống bên cạnh.
Giang Lang đứng một bên nhìn xuống đại địa phía dưới, tập trung quan sát tới từng mảnh thuỷ vực vụt qua, trong miệng cũng không khỏi nhắc tới.
"Cũng không biết thủy phủ trong Hồ Trường Phong của ta được xây dựng như thế nào rồi?"
Dịch Thư Nguyên nhìn qua Giang Lang một cái.
"Mới một chút thời gian như vậy có thể xây được bao nhiêu? Tìm chỗ nào đất xốp nằm tạm là được, ta thấy ngươi cũng không quá để ý tới cái này cho lắm."
Giang Lang nghe xong lời này liền không vui.
"Vậy cũng không được, thủy phủ chính là thể diện của Hồ Trường Phong ta, không thể không có, hơn nữa còn không thể quá xấu! Thế nào, có tính đi qua Hồ Trường Phong ngồi một chút không?"
"Không cần, ta đã có nơi cần đi rồi."
Dịch Thư Nguyên nói một câu sau đó không để ý tới Giang Lang nữa, hắn đã có một ý tưởng tương đối hợp lý đối với pháp y của mình, cũng có nơi có thể trợ giúp hắn thực hiện được ý tưởng đó, ít nhất đáng tin cậy hơn so với gia hỏa Giang Lang này.
Trong lúc nói, Dịch Thư Nguyên cũng đúng lúc nhìn thấy một đám mây ở phương xa, không khỏi có chút xuất thần.
Thời khắc này chính là lúc ánh mặt trời tỏa sáng, đám mây kia bị ánh nắng chiếu xạ, mơ hồ chiếu ra các loại sắc thái lấy màu đỏ là chủ yếu, càng là biến hóa đủ loại hình dạng.
Giống như phúc chí tâm linh, nhìn qua hình dáng của đám mây, Dịch Thư Nguyên vừa hay in vào trong đầu một chút tưởng tượng, đối với người đang tập trung luyện chế pháp y như hắn mà nói, chính là linh quang chợt hiện.
Nhìn qua bộ dạng của Dịch Thư Nguyên, Giang Lang ngồi xuống bên cạnh Thạch Sinh cùng Tề Trọng Bân.
"Tiểu Thạch Sinh, trời ngươi đã đi qua rồi, nhưng mà ngươi còn chưa có xuống nước đúng không, Hồ Trường Phong rất lớn, khắp nơi đều có cá to, còn có thể cưỡi cá dạo chơi khắp nơi trong nước nữa đấy!"
Hài tử vốn rất dễ bị các loại sự tình hiếm lạ thu hút, Thạch Sinh nguyên bản cảm xúc còn hơi sa sút, vừa nghe thấy lời của Giang Lang thoáng cái tỉnh táo tinh thần lại, nhìn qua Giang Lang nói.
"Cá to thế nào? Chơi vui không?"
"Rất vui! To như thế này này."
Giang Lang vung hai tay ra khoa tay múa chân một chút, lại nhìn về phía Tề Trọng Bân, thấy lão cũng lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú, lập tức cười toét miệng.
Lúc này Hôi Miễn nhảy tới đầu vai Tề Trọng Bân.
"Tiên sinh, nơi này có con rồng đang lừa gạt tiểu hài tử! Nếu ngài không nói đôi câu, hai người đệ tử của ngài đều sẽ bị bắt cóc !"
"Ngươi con chồn này, tiên sinh nhà của ngươi nhất định là muốn luyện chế pháp y phù hợp, ta đường đường là Long Vương Hồ Trường Phong, cũng có thể giúp hắn tham khảo một chút!"
Lúc này Dịch Thư Nguyên lại ngự mây bay nghiêng một cái, trong khoảnh khắc đã bay đến tới gần đám mây vừa nhìn thấy, trong tay áo bay ra một cái hồ lô lớn, theo nắp hồ lô bị mở ra, đoàn mây đủ màu kia rất nhanh liền bị hút vào trong hồ lô.
Động tác của Dịch Thư Nguyên cũng hấp dẫn những người còn lại chú ý.
Nếu như chỉ là hút đám mây vào, chẳng quá là hút vào một đoàn hơi nước mà thôi, nhưng hồ lô lại dường như ngay cả hào quang cũng đều hút vào trong.
"Ái chà, bắt được cả một đoàn linh khí Hà Vân nha!"
Đúng như Giang Lang nói như vậy, dưới một chút tình huống đặc thù, trong mây sẽ có một tia linh khí đặc biệt, tác động mây ngũ sắc biến hóa, hiện ra rất nhiều quang mang nhiều màu.
Tuy rằng loại biến hóa này cũng là ít thấy, nhưng cũng không tính hết sức đặc thù, hơn nữa thường thường chỉ thoáng qua tức thì, rất nhanh liền sẽ tiêu tán, dẫu sao cuối cùng cũng chính là mây trôi.
Dịch Thư Nguyên thế mà thu cả mây cùng với cả một tia linh khí kia vào trong hồ lô.
"Lão Dịch, cái này liên quan không lớn tới ngươi luyện chế pháp y, một đoàn khí mà thôi."
"Chưa hẳn!"
Dịch Thư Nguyên thoáng lắc lắc hồ lô của mình, sau đó lần nữa thu vào trong tay áo, nghĩ đến lúc luyện chế pháp y có lẽ sẽ có tác dụng.
Có lẽ còn phải thu thập thêm nhiều thứ có thể sử dụng hơn, ý niệm này vừa mới hiện ra trong đầu, Dịch Thư Nguyên khẽ động, quay lại nhìn Giang Lang.
"Lớp da ngươi lột xác có còn thừa hay không?"
"Hả?"
Giang Lang sửng sốt một chút.
"Nếu như không có, có thể cho ta một chút lân phiến gì đó hay không?"
Nghe nói như thế, lại nhìn tới vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Thư Nguyên, Giang Lang đột nhiên cảm giác thấy toàn thân phát lạnh, thương thế của y còn chưa có khôi phục đâu nha.
Nhớ lại Bắc Mang Yêu Vương cũng chết ở trên tay lão Dịch, nếu như người này cưỡng ép muốn rút vài miếng lân của ta, đúng thật là ta không đánh lại hắn.
"Ách, Thạch Sinh ngươi xem, sư phụ của ngươi lại nói nhảm rồi, thật ra Hồ Trường Phong cũng bình thường thôi à, chơi không vui lắm, ngươi mau khuyên sư phụ dẫn ngươi về nhà đi."
Xem ra xin da lân cũng không dễ cho lắm, Dịch Thư Nguyên liền lấy lui mà cầu.
"Ta nhớ lúc trước ngươi giao thủ cùng cùng Bắc Mang, thương thế không nhẹ, cũng vỡ ra không ít lân, cho ta mảnh vỡ cũng được."
"Vù vù."
Giang Lang nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Lân vỡ không có vấn đề, chỉ cần đợi lân mới mọc ra, sẽ thay thế lân cũ, cho ngươi thì đơn giản, về phần da rồng lột ra cùng với lân nguyên vẹn thì không có!"
Khóe miệng Dịch Thư Nguyên giật giật, tên này nói giống như hắn muốn giật đồ vậy.
Nhưng mà cũng bởi vì người trước mặt là Giang Lang, Dịch Thư Nguyên mới dám đưa ra yêu cầu này, đổi thành long tộc khác, tám phần đã nổi giận rồi.
"Ngươi khả năng bao lâu mới mọc ra lân mới?"
Giang Lang nhíu mày suy nghĩ.
"Dưới tình huống điều dưỡng bình thường mà nói, thương thế khôi phục lại liền sinh ra lân mới, phải hơn nửa năm một năm gì đó, chất độc từ răng con sói kia ngăn cản ta phục hồi, ta chỉ mới vừa vặn thanh trừ đi, cho nên có lẽ sẽ càng lâu hơn một chút."
"Lúc trước ngươi trúng độc?"
Dịch Thư Nguyên hơi có vẻ kinh ngạc hỏi một câu, trán Giang Lang nổi lên gân xanh.
"Nguyên lai ngươi còn không biết?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận