Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 404: Gấm dệt tàng y (2)

Sau khi vào gian phòng này, Trác Tình hiển nhiên vô cùng hưng phấn, nắm hai tay lại ôm trước ngực, thấy Dịch Thư Nguyên cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, không khỏi mừng rỡ nói qua.
"Y phục nam nữ đều có, tiên sinh có thể thử một lần, nếu như y phục nam hơi không hợp người, ta có thể sửa lại, y phục nữ tử mà nói, Mịch Ly tỷ tỷ mặc vào tuyệt đối vừa người, ta đoán nàng chắc chắn sẽ không béo đúng không?"
Nói xong Trác Tình liền đi tới bên cạnh cái bàn giống như là bệ của thợ may, bên trên còn bày có một kiện y phục bán thành phẩm.
"Còn có kiện này, tạm thời còn chưa có làm xong."
Dịch Thư Nguyên quả thật khá là kinh hãi, tuy nói là qua bốn năm rất lâu, nhưng như này cũng hơi có vẻ khoa trương, hắn cũng sửng sốt một hồi lâu mới nhìn về phía Trác Tình, trên miếng vải trắng trong tay nàng thêu lên hình lông vũ đen nho nhỏ, rõ ràng cho thấy càng nghiêng về phía giang hồ.
"Tất cả đều là một mình ngươi làm?"
Dù là bốn năm không ngắn, có thể là khéo tay nữa, nhưng đây cũng không giống như là lượng công việc một người có thể hoàn thành.
"Ừ, lúc ta không có chuyện gì làm thì may quần áo, vẫn luôn tưởng tượng tiên sinh ngài dùng những hình dạng khác biệt để mặc chúng nó lên người!"
Trác Tình nói xong như vậy, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, thậm chí còn giơ tay làm ra động tác kiếm chỉ, lấy tư thế múa kiếm đứng trước bàn, trong lúc chân hơi run, một tay giống như đang nắm một thanh kiếm sau lưng, một tay kiếm chỉ vung lên về phía trước, liếc mắt nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Có giống ngài không!"
Giờ khắc này vận số của Trác Tình trong mắt Dịch Thư Nguyên sáng ngời, tách ra một loại thần thái khác, so với quần áo rực rỡ tô đẹp còn xinh đẹp hơn không chỉ một bậc!
Sau khi yên tĩnh xem một hồi, Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, chân tâm đáp một tiếng.
"Giống!"
Cái này không chỉ là Dịch Thư Nguyên nói ngoài miệng mà thôi, ngay cả Hôi Miễn cũng hơi ngây ngốc một chút, cũng khiến cho Thạch Sinh cùng Tề Trọng Bân đạo hạnh không cao thất thần.
Chỉ nhìn thần thái của nàng lúc này, Dịch Thư Nguyên liền hiểu rõ, mặc dù tiên đạo của hắn có thành tựu, nhưng sợ là cũng không thay đổi được ý niệm trong đầu của Trác Tình.
4 năm không tới liền may quần áo 4 năm, 10 năm không đến khả năng cũng sẽ may quần áo 10 năm, cảm xúc hồng nhan càng vượt qua trước kia, chỉ quét mắt nhìn qua những bộ quần áo xung quanh liền biết rõ chúng nó hết sức vừa người, lại tăng thêm vài phần cảm giác tri kỷ.
Dịch Thư Nguyên đi tới bên cạnh bàn, nhìn y phục bán thành phẩm trên bàn, lại nhìn Trác Tình tươi cười thu hồi tư thế, không khỏi lại nói một câu.
"Lần này thật đúng là muốn tìm ngươi giúp ta cùng nhau làm một bộ y phục!"
!
Tin tức Dịch Đạo Tử đã đến dần dần truyền ra trong làng chài, nhưng mà ngoại trừ một tên Dạ Xoa biến thành người phụ nữ đến đây ân cần thăm một tiếng ra, không có quá nhiều thôn dân đi đến quấy rầy, hiển nhiên là cũng có chút câu nệ.
Thậm chí Dịch Thư Nguyên cảm thấy nếu như hắn biến thành Mịch Ly tới đây, đoán chừng người trong thôn sẽ không khẩn trương như vậy, dẫu sao lúc trước hắn cũng lấy thân phận kia để cùng tham dự xây dựng nhà.
Thời gian tới giờ ngọ, trước hai gian phòng ngủ của tiểu viện, trên hành lang bày một chiếc bàn dài, trên bàn bày đầy ắp từng bát từng bát thức ăn.
Một bát thịt nướng, một bát cá kho tàu, một bát yêm củ cải trắng, một bát rau xào, lại cộng thêm một nồi canh tôm cá tươi dây mướp, tất cả đều là tự Trác Tình nấu.
Đám người Dịch Thư Nguyên đã ngồi ở bên cạnh bàn chờ, Trác Tình cuối cùng ôm một thố cơm trắng đi tới.
Chỉ cần trong lòng có động lực, có đôi khi thời gian ngắn có thể thay đổi một người, huống chi là bốn năm.
Giờ phút này hai mắt Dịch Thư Nguyên phảng phất giống như xuất thần, phía dưới cảm giác thông linh, từ lúc bọn họ đi đến thôn Ngư Tang đến giờ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, vận số của Trác Tình đã có biến hóa hết sức rõ ràng.
Có lẽ vì vừa mới gặp gỡ cho nên là cảm xúc trong lòng nàng có chút căng thẳng và phức tạp, mà giờ khắc này Trác Tình mới chân chính là nàng.
Trong mắt Dịch Thư Nguyên, Trác Tình trước mắt đã không còn là chim hoàng yến từng bị nhốt trong lồng nữa, đã lột đi lông vũ nở rộ ánh sáng.
Trác Tình đặt thố cơm ở vị trí góc bàn Hôi Miễn, nhìn những người còn lại trên bàn một chút, lại nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Ăn cơm thôi, mời tiên sinh nếm thử xem!"
Dịch Thư Nguyên cũng không khách khí, trực tiếp duỗi đũa ra gắp một miếng cá đưa vào trong miệng, mùi vị thơm ngon lập tức lan tràn trong miệng.
"Rất ngon!"
Nhìn thấy sư phụ đã động đũa, Thạch Sinh cũng nhanh chóng động thủ, vừa ra tay chính là thịt kho tàu, động tác Hôi Miễn nhanh hơn, móng vuốt hóa thành tàn ảnh, chén nhỏ trong tay lập tức không ngừng chồng lên không ít đồ ăn.
Thời điểm ăn cơm là lúc tương tác qua lại với nhau tốt nhất, sự tình trong bốn năm cũng thông qua thời gian ăn cơm không dài không ngắn có thể hiểu rõ lẫn nhau.
Dịch Thư Nguyên cũng rất tự nhiên giảng đến việc mình định tự luyện chế pháp y, hắn có thể ứng tình biến hóa, nhưng quần áo bình thường là vật chết, hơn nữa cũng phải hiểu được chi tiết cùng cấu tạo của trang phục mới được, muốn luyện chế pháp y vừa lòng quả thực vô cùng khó khăn.
"Ta ngược lại rất rõ ràng làm thế nào để may quần áo, nhưng mà ta cũng không biết làm sao luyện pháp bảo của tiên nhân."
Trác Tình cũng có mấy lần đi tới phiên chợ trong thành cùng thủy tộc trong thôn, nguyên nhân phần lớn đều là đi tới một chút cửa hàng để nhìn kiểu dáng quần áo, thậm chí quan sát chi tiết quần áo của người trong thành.
Đương nhiên, hầu như cho tới bây giờ nàng đều không mua gì.
Nhưng mà đến lúc này trong lòng Dịch Thư Nguyên sớm đã có mạch suy nghĩ, đặc biệt sau khi thấy một phòng đầy quần áo của Trác Tình lại càng là như vậy.
"Thật ra cũng giống như Càn Khôn biến hóa của Dịch mỗ, có thể biến hóa ngàn vạn nhưng cũng cần phải tạo hình ứng với tình kia, mà tạo hình quần áo, ngươi đã làm rất nhiều rồi, nếu ta có thể lấy linh châu hóa nhập vào trong đó, lại mượn phần cảm giác mây ngũ sắc chuyển hóa sắc thái, liền cũng có thể thành!"
Hiện giờ Dịch Thư Nguyên đã nghĩ thông suốt, lúc trước hắn nghĩ quá cao xa rồi, đâu ra pháp y có khả năng tùy tâm sở dục cái gì cũng có thể biến thành chứ, chính hắn cũng không rõ ràng cấu tạo của y phục, vậy thì làm thế nào để cho pháp y của mình biến hóa đây?
Cho nên sao không làm giống như đạo biến hóa của mình vậy, cũng là ứng với vật mà biến, ít nhất cũng là có chỗ dựa vào.
"Sư phụ, ngài nói như vậy là có ý gì? Sư đệ ngươi có biết không?"
Thạch Sinh một miệng đầy mỡ nhíu mày hỏi một câu, Tề Trọng Bân cũng suy tư tỉ mỉ, hai người tư cách đệ tử, thật ra cũng không chân chính hiểu rõ đạo của sư phụ, dẫu sao cũng mới thấy một Mịch Ly.
Có thể nói là Dịch Thư Nguyên còn chưa có bắt đầu dạy đệ tử bản lĩnh thật sự đâu.
Ngược lại là Trác Tình đã có vài phần rõ ràng trong lòng, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui sướng.
"Vậy quần áo ta làm, tiên sinh đều có thể mặc?"
Dịch Thư Nguyên không muốn dập hưng phấn của người khác, liền gật đầu trả lời một câu.
"Cũng không kém bao nhiêu đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận