Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 408: Hôm nay sư phụ rộng rãi một lần! (2)

Thứ dệt chính là gấm hoa bằng hào quang, mang theo một mảnh thần dị biến hóa, việc này đối với hai người Dịch Thư Nguyên cùng Trác Tình mà nói cần phải cực kỳ chuyên chú, đối với Thạch Sinh cùng Tề Trọng Bân mà nói lại thấy như mộng như ảo.
Đương nhiên còn có một chút vấn đề nhỏ, lúc này Dịch Thư Nguyên chẳng quan tâm chiếu cố tới hai người đệ tử nữa rồi, hai người một chồn phải bắt đầu tự giải quyết vấn đề ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, may mà kỹ năng nấu cơm của Tề Trọng Bân cũng không tệ lắm.
Nhưng mà Trác Tình thế mà lại không ăn cùng, nàng ở trong một loại trạng thái ăn ráng ngũ sắc linh khí, mặc kệ là thân thể hay là tinh thần cũng đều tác động trong đó.
Chín ngày sau, Bạch Long dạo chơi lượn một vòng trên bầu trời, mây trôi xung quanh nhanh chóng giảm bớt, linh châu lơ lửng một hít một thở cùng với long khí, dường như đã thành lập nên một loại liên hệ đặc thù cùng với Bạch Long.
Sau khi bay một vòng, Bạch Long hơi há miệng, linh châu liền bay vào trong miệng nó.
Sau đó thân hình Bạch Long nhanh chóng co rút lại, trong một mảnh vầng sáng cùng sương mù lại biến trở về hình dạng Dịch Thư Nguyên.
Đợi lúc Dịch Thư Nguyên ngự phong đi ra từ bên trong mây trôi, quần áo thủy chung trôi nổi cũng đã mặc lại, ngự theo gió mát cùng nhau bay về trong nội viện.
Tuy rằng đại bộ phận pháp lực tiêu hao đều ở bên phía Dịch Thư Nguyên, nhưng Trác Tình cũng rất hao tâm tổn sức, nhưng cái này cũng đồng thời có nghĩa là đã trải qua một lần tu hành đặc thù, cho nên giờ phút này nàng cũng không thấy mỏi mệt hay là thở hổn hển gì cả.
Trác Tình chỉ là nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm vải gấm hoa trong tay, thẳng đến khi Dịch Thư Nguyên đi vào trong phòng, mới hoàn hồn nhìn về phía hắn.
Gấm hoa trước máy dệt rất dài, so với dự đoán ban đầu của Dịch Thư Nguyên thì dài hơn nhiều.
Cũng phải nhờ tới sự giúp đỡ của Bạch Long ngự châu dắt mây ngũ sắc, chẳng những khiến cho sức mạnh bản nguyên của linh châu được dùng đúng cách, càng là làm chơi ăn thật, khiến cho bây giờ từ trên ý nào đó mà nói, linh châu đã biến thành Long Châu của Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh, có vừa lòng với tấm vải gấm hoa này không?"
Từ thân hình đến gương mặt của Trác Tình đều bị gấm hoa toả ra quang huy nhàn nhạt chiếu sáng, giống như tâm cảnh rực rỡ của nàng!
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên không có truy cầu đồ vật quá hoa lệ, nhưng giờ phút này không thừa nhận cũng không được, vẻ đẹp của tấm gấm hoa này còn hơn bất luận vải vóc tươi đẹp nào mà hắn từng chứng kiến, không khỏi cảm khái trả lời.
"Gấm hoa rất đẹp, ta đã không lời nào có thể diễn tả được nữa!"
So với dệt vải, quá trình may tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều, chẳng qua là cho pháp y một cái hình thể căn bản không phức tạp.
Tấm gấm hoa nhìn như nhẹ như không có gì, giờ phút này chỉ có Dịch Thư Nguyên cùng Trác Tình tư cách người chế tác có thể tương đối thoải mái mà cắt nó ra.
Không cần dùng chân hỏa luyện chế, cũng không cần chế tạo đặc thù gì, chỉ dùng pháp lực tác động, như cắt quần áo tầm thường, lại tựa như Dịch Thư Nguyên lấy pháp lực bản thân hóa thành khí ngũ hành, chuyển đổi giữa kim thủy mộc hỏa thổ, cuối cùng luyện chế pháp y thành hình.
Vẻn vẹn là quá trình chế tạo quần áo, tấm lụa gấm hoa đã ứng với tâm niệm cùng khí ngũ hành Dịch Thư Nguyên biến thành, màu trắng xanh đen đỏ vàng không ngừng biến hóa, đến lúc may thành thì đã là một kiện trường bào phiêu dật tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Trường bào lơ lửng trên không trung, nhu hòa như mây, tỏa ra từng trận sắc thái biến ảo, chẳng những nhìn xa hoa, càng trao đổi qua lại cùng thiên địa nguyên khí, tuyệt không phải vật phàm trần!
Pháp y hoàn thành, Trác Tình cũng không thất thần quá lâu, mà nhìn tới pháp y lộ vẻ mặt mừng rỡ.
"Dịch tiên sinh, nhanh mặc vào thử xem!"
Lần này Dịch Thư Nguyên cũng không chối từ, hắn chỉ khẽ động ý niệm trong đầu, pháp y đã bay tới, quần áo tự động khoác vào trên vai, nhanh đến mức Trác Tình cũng phản ứng không kịp.
Đợi khi tầm nhìn của Trác Tình chuyển từ chỗ pháp y lơ lửng lúc trước về phía Dịch Thư Nguyên, lại phát hiện hai bộ quần áo cũ mới đã đổi chỗ cho nhau rồi.
Cảnh này cũng khiến cho nụ cười của Trác Tình cứng lại.
Nhanh như vậy sao.
Dịch Thư Nguyên lại hết sức hài lòng, nhìn pháp y trên người từ trên xuống dưới, vẫy vẫy tay áo đong đưa thân hình vài cái, pháp y tựa như hòa làm một thể cùng với bản thân vậy, lại phảng phất giống như mình vẫn là Bạch Long, khoác theo mây ngũ sắc trên trời.
Sau đó tâm niệm Dịch Thư Nguyên vừa động, chuyển pháp lực một cái, trong lòng kỹ càng khắc họa ra một bộ quần áo đã biết.
Sau một khắc, cũng không có ánh sáng chói mắt gì cả, ngược lại là ánh sáng của pháp y ảm đạm đi, quần áo trên người Dịch Thư Nguyên phân hình biến hóa từ trong ra ngoài, màu sắc cũng phát sinh chuyển biến.
Rõ ràng không làm cái gì, nhưng bộ thải y mây ngũ sắc Dịch Thư Nguyên vừa mặc trên người, giờ phút này đã biến thành một bộ quần áo bên trong thâm y lam nhạt, bên ngoài mặc thâm lam liền thân trạng thái dài nửa cánh tay, đơn giản gọn gàng nhưng cũng mỹ quan phóng khoáng, chính là kiểu dáng một bộ quần áo mà Trác Tình đã làm ra.
Trác Tình nở nụ cười.
"Tiên sinh, như này là đã hoàn thành rồi sao?"
"Đúng vậy!"
Dịch Thư Nguyên mừng rỡ, thở ra ra một hơi thật dài, về sau biến rồng lại biến trở về rốt cuộc không cần cởi truồng nữa rồi!
"Tiên sinh, bộ pháp y này tên gọi là gì?"
"Cái này cũng coi như là ngươi làm, tên sẽ do ngươi đặt đi!"
Hình như Trác Tình đã sớm có chỗ nghĩ tới, giờ phút này liền vui vẻ nói thẳng ra.
"Bình thường đều gọi là tiên nhân vũ y, bộ quần áo này lại dùng sợi tơ lụa linh hà để dệt ra, liền gọi nó là Linh Hà Vũ Y đi!"
"Tên rất hay, vậy liền gọi là Linh Hà Vũ Y đi!"
Dịch Thư Nguyên đáp ứng một tiếng, sau đó nhìn về phía cửa phòng vung ống tay áo lên, hai cánh cửa liền tự động mở ra, hai người một chồn bên ngoài lập tức lộ vẻ lúng túng, Thạch Sinh càng là xém chút nữa ngã vào bên trong, phải túm lấy khuông cửa mới giữ vững cân bằng lại.
"Sư phụ!"
"Sư phụ."
Hôi Miễn da mặt dày, lập tức liền nhảy tới bên cạnh khung dệt trong phòng, nhìn từng tấc gấm hoa tùy ý chồng chất trên mặt đất, nhưng thực ra là lơ lửng bên trên mặt đất mà phát thèm.
"Tiên sinh, đã làm xong pháp y rồi đúng không? Ta thấy bên này vẫn còn thừa rất nhiều gấm hoa linh hà đấy."
Thạch Sinh lộ ra vẻ mặt chờ đợi, nắm lấy khuông cửa cũng đáng thương nói.
"Sư phụ, ta còn nhỏ, làm quần áo cần dùng rất ít vải."
Chỉ có Tề Trọng Bân nhíu mày, loại bảo vật này làm sao có thể tùy tiện luyện chế? Lão vừa định lên tiếng nhắc nhở sư huynh, nhưng tiếng còn chưa có truyền ra khỏi miệng, Trác Tình ngược lại đã nói trước.
"Tiên sinh, vật liệu vẫn còn nhiều, vậy cũng làm cho bọn họ một bộ đi?"
"Ngươi không mệt sao?"
Dịch Thư Nguyên biết rõ còn cố hỏi, trên mặt khẽ cười.
Trác Tình hình như cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lắc đầu một cái.
"Không biết vì sao, căn bản không mệt."
Nhưng mà ta mệt nha… Dịch Thư Nguyên thầm thán một câu trong lòng, nhưng giờ phút này mọi người đều có tâm nguyện, hắn cũng chuẩn bị nghiền ép một chút thần niệm cùng pháp lực của mình, coi như là đấu pháp cùng người vậy!
Hôm nay người làm sư phụ ta đây liền rộng rãi một lần vậy!
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên vẫn mang theo một chút ranh mãnh nhìn về phía Tề Trọng Bân thật thà.
"Trọng Bân, ngươi không muốn sao?"
Lời Tề Trọng Bân vừa nãy định nói ra vẫn còn đang nén ở trong miệng, giờ phút này nghe thấy sư phụ thật sự có ý làm cho mình? Mặt già của lão đỏ lên, không khỏi phun ra một chữ.
"Muốn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận