Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 412: Thủy cung dị mộng (2)

Giờ phút này tư duy của Sở Khánh Lâm cùng trong mộng không sai biệt lắm, bình thường tư duy trong mộng có đôi khi cũng khá thẳng thắn, nghe thấy lời này theo bản năng liền nhẹ gật đầu.
"Có thể."
Lão giả mặt lộ nụ cười.
"Vậy liền đi theo ta đi!"
Tiếng nói hạ xuống, lão giả đã vừa sải bước ra, đã dẫn theo Sở Khánh Lâm ra khỏi Sở phủ, hơn nữa rất nhanh đã đến biên giới Hồ Trường Phong, cùng nhau từ bên cạnh bờ tiến vào trong nước.
Giờ phút này góc nhìn của Sở Khánh Lâm lại có chỗ bất đồng cùng mắt người thường, hoặc giả ít nhiều cũng có sự ảnh hưởng của lão giả, mượn ánh trăng có thể tận mắt nhìn thấy được quang cảnh dưới nước.
Đáy nước là một cái thế giới sinh động, hết thảy đều mang cho Sở Khánh Lâm cảm giác vô cùng mới lạ.
Hồ rất lớn, dù là đứng ở trên Vọng Hồ Lâu nhìn xuống cũng là như thế, mà đợi đến khi xuống nước, Sở Khánh Lâm càng cảm giác Hồ Trường Phong gần như vô biên vô hạn.
Hồi lâu sau, hai người mới tới một chỗ thuỷ vực mực nước khá sâu, một tên nam tử cao lớn mặc quần áo đậm đã chờ sẵn ở chỗ này, chính là chủ nhân thủy hệ nơi này, Giang Lang.
Lão giả bên cạnh Sở Khánh Lâm tới trước một bước hành lễ với Giang Lang.
"Long Vương đại nhân!"
Sở Khánh Lâm vẫn còn trong một loại trạng thái hơi sửng sốt, Giang Lang đã liền đi đầu chắp tay.
"Kẻ hèn này là Giang Lang, chính là chủ nhân của thủy hệ Hồ Trường Phong, Sở viên ngoại, sau này chúng ta cũng coi như là hàng xóm rồi, mong rằng ngươi có thể giúp ta xây dựng thủy phủ!"
"A, bái kiến Long Vương đại nhân!"
Lúc này Sở Khánh Lâm mới phản ứng lại, lập tức trịnh trọng hành lễ, nhưng ông nhìn qua xung quanh, chỉ thấy dưới đáy nước chỉ có thủy thảo và bùn cát, cùng với thỉnh thoảng có vài loài cá bơi qua, thật sự không biết bắt tay vào làm từ đâu.
"Cái này…cần xây cung điện lớn cỡ nào? Thợ xây sẽ làm ở đâu?"
"Ha ha ha ha, Sở viên ngoại không cần lo lắng, thủy tộc thi pháp, có thể điều khiển khống chế cát, còn hơn trăm ngàn công tượng."
Đại Trọng ở một bên tỉ mỉ tự thuật một chút, Sở Khánh Lâm mới hiểu được, việc ông cần làm chính là giúp Long Vương Hồ Trường Phong quy hoạch thủy phủ một chút, hơn nữa chỉ cho Đại Trọng hiểu rõ một chút hình dạng và cấu tạo kiến trúc.
Sau khi song phương trao đổi, Sở Khánh Lâm tận mắt nhìn thấy lão giả thi pháp, tiếp theo bùn cát tụ hợp nhanh chóng có vách tường cao lớn được đúc lên, hơn nữa chắc chắn vô cùng, còn hơn mười mấy tên công tượng làm việc cực nhọc mấy ngày mới xong.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở phu nhân chuẩn bị rời giường, thấy người bên gối còn ngủ như chết, bà hơi thoáng có chút kinh ngạc, phải biết rằng ngày bình thường Sở lão gia luôn rời giường rất sớm, nhất là thời điểm đi tới lò xưởng.
"Lão gia! Lão gia!"
Sở phu nhân khẽ đẩy đẩy Sở lão gia, người sau tựa hồ là bị đánh thức, ngáp to mở mắt ra.
Sở phu nhân mang theo nụ cười nói.
"Lão gia, ngày bình thường người sớm đã rời giường, sao hôm nay lại nằm ỳ mãi không dậy vậy?"
Sở Khánh Lâm nhìn qua thê tử của mình, mang theo một chút cảm giác mới lạ nói.
"Tối hôm qua ta nằm mơ, mơ đi cùng với người ta tới Hồ Trường Phong, gặp được Long Vương Hồ Trường Phong, y nhờ ta giúp đỡ xây dựng thủy phủ. Không được, ta phải đi xem lại Thiên Công đồ lục !"
Nói xong Sở Khánh Lâm liền nhanh chóng ngồi dậy, sau khi mặc quần áo vào cũng chẳng quan tâm rửa mặt, cứ thế đi tới thư phòng của mình, tìm kiếm trên giá sách một trận, tìm ra mấy bộ sách có liên quan tới xây dựng kiến trúc lật xem.
Ước chừng chưa tới nửa giờ sau, Sở phu nhân bưng khay đồ ăn đến thư phòng, đặt cháo hoa, thức ăn cùng với màn thầu ở bên cạnh bàn.
"Cho dù lão gia không rửa mặt, cũng phải dùng đồ ăn sáng nha, sách thì chút nữa xem cũng được."
"Để đó đi, xíu nữa ta ăn, chờ ta tìm kiếm một lát đã, xác minh suy nghĩ trong lòng tối qua, cũng dễ bàn giao với Long Vương!"
Sở phu nhân lắc đầu.
"Nằm mơ thôi ngươi còn tưởng là thật nữa."
Sở lão gia nở nụ cười, liền bỏ xuống sách bắt đầu ăn điểm tâm, nhưng mà nhìn phu nhân đi ra, liền nhanh chóng cầm lấy cuốn sách tiếp tục nhìn xem.
Cho đến khi Sở phu nhân tới gần buổi trưa lại đến, phát hiện bữa sáng chỉ mới được ăn mấy miếng, còn lại tất cả đều còn nguyên trên bàn.
Một đoạn thời gian sau đó, Sở lão gia thường xuyên mơ thấy mình đi tới đáy Hồ Trường Phong, cái này hơi có chút kỳ quái.
Trưa hôm nay, Sở Hàng thay mẫu thân bưng đồ ăn đến trong thư phòng phụ thân, sau khi vào cửa thấy phụ thân rõ ràng đã vẽ ra sơ đồ phác thảo một mảnh cung điện trên bàn.
"Phụ thân, nên ăn cơm rồi!"
Sở lão gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, gật đầu nói.
"Ừ, để xuống đi."
Sở Hàng bưng khay đi đến bên cạnh bàn bỏ xuống, nhìn đồ quyển trên bàn vẽ ra một mảng lớn lầu các kiến trúc, nhìn vô cùng rộng lớn.
Đây là Long Cung trong mộng?
Sở Hàng khá là tin tưởng đối với sự tình thần tiên ma quái, dù sao chính bản thân y cũng đã từng trải qua sự việc cùng loại.
"Phụ thân, mẫu thân nói dạo gần đây ngài thường xuyên mơ đi đến Hồ Trường Phong?"
"Giấc mộng này, quả thật chân thật, nói không chừng Hồ Trường Phong thật sự có Long Vương đấy, ở đó không phải có truyền thuyết ngư nhân sao."
Sở Khánh Lâm nói qua, sau đó lại nhìn nhi tử.
"Đồn đại có ngư nhân lúc kéo lưới lên, đã vớt được Thần nhân, Thần nhân cũng độ lượng không trách tội, đứng dậy hỏi qua thời đại sau đó liền bay đi, một lưới kia cũng là tôm cá đầy kho, đủ để thấy dưới nước đã có thần!"
Sở Hàng cũng đã nghe qua lời đồn này, chủ yếu là sau khi trở về đi qua bên Vọng Hồ Lâu có rất nhiều người nói tới chuyện đó.
Nhưng mà cái tục danh Long Vương Hồ Trường Phong này lại khiến cho Sở Hàng có chút khẩn trương, nhưng y cũng hiểu rõ đây rất có khả năng không phải là người mà mình nghĩ kia, dẫu sao Dịch tiên sinh cũng đã nói rõ rằng Long Vương cũ đã hồn phi phách tán không còn tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận