Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 413: Xém chút nữa bị lừa rồi (1)

Từ sau khi phụ thân rời đi, Sở Hàng vẫn luôn nghĩ về chuyện này, thẳng đến khi quay về thư phòng của mình ngồi xuống vẫn không dừng lại.
Lão Long Vương không còn, nhưng nếu như tân Long Vương biết rõ chuyện xưa, cũng sẽ tới cửa tìm gã gây phiền toái!
Sau khi trải qua ba năm học hành chăm chỉ, khoa cử năm trước Sở Hàng cũng đi tham gia, như thường lệ, không có đề tên lên bảng.
Nhưng mà mặc dù trong lòng Sở Hàng có chút mất mác, lại không hề thấy đả kích quá lớn, Đại Dong tài tử vô số, người ta mỗi năm đều dụng công học tập, mình mới dụng tâm ba năm, không đỗ cũng rất bình thường.
Hảo hữu đã từng ước hẹn cũng đều không ngoại lệ, thi rớt hết cả lũ, lần nữa hẹn ngày khác gặp lại.
Chớp mắt cái lại trôi qua hơn một năm, một năm này Sở Hàng không có chăm học không bước chân ra khỏi nhà như ba năm trước, càng không phải chỉ biết vui đùa như hồi xưa, mà đã tìm được một điểm cân bằng.
Gã vừa làm chính mình, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt tâm ý học tập, là chân chính vừa du vừa học, một bên nhìn cảnh đẹp thiên địa sông núi, xem phong tình các nơi, cũng không bỏ rơi việc học, dung nhập vào tài nghệ của mình.
Hơn một năm trôi qua, văn chương gã mang về nhà liền dày đặc một xấp.
Chỉ là Sở Hàng không ngờ lần này mới về nhà không bao lâu, hôm nay thế mà lại nghe thấy mẫu thân nói phụ thân nằm mộng thấy đi tới đáy hồ.
Nếu như nằm mộng không thôi thì cũng đành, thậm chí cho dù thật sự là Long Vương trong hồ tìm phụ thân hỗ trợ, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.
Nhưng mà gần đây mặc dù tinh thần của phụ thân rất tốt, nhưng người rõ ràng đã gầy mất một vòng rồi, vả lại ký ức trong mộng của phụ thân mỗi lần đều vừa rõ ràng lại vừa mơ hồ, rõ ràng chính là xây dựng thủy phủ, mơ hồ thì là những cái khác, làm cho người khác vô cùng lo lắng.
Giờ phút này, Sở Hàng ngồi trước thư án nhíu mày suy tư một hồi lâu, không khỏi nhìn về một nơi hẻo lánh trong ngăn tủ, chỗ đó có một hộp gỗ đậy kín.
Nhưng nhìn một hồi, Sở Hàng thu hồi tầm nhìn, không ghi tên lên bảng, không xem thiên thư!
Hơn nữa cho dù nhìn cũng không phải lập tức thành tiên.
Nếu thật sự là chính thần, đương nhiên có thể nói đạo lý được!
Vạn nhất thật sự bởi vì mình, vậy cũng là việc người nào làm người đó gánh, thân là nhi tử cũng nên hiếu thuận một lần!
!
Sau khi đã có quyết định, buổi tối Sở Hàng không ngủ, mà núp ở nơi hẻo lánh trong hậu viện chờ đợi, nhưng lại không hề có việc gì xảy ra.
Không phải ngày nào Sở Khánh Lâm cũng đều nằm mộng, Sở Hàng ban ngày nghỉ ngơi nhiều, buổi tối đi trông coi, dù sao gian phòng của mẫu thân và thiếu mẫu nằm ngay cạnh, trốn ở một nơi là được rồi.
Có đôi khi khó tránh khỏi nghe một chút động tĩnh làm cho nhi tử có chút lúng túng, Sở Hàng cũng chỉ có thể cho rằng là không nghe thấy.
Liên tiếp trôi qua vài ngày, Sở Hàng đã vô cùng mỏi mệt khó chịu.
Nhưng mà cũng là vào trong đêm ngày hôm nay, đã có một chút tình hình khác biệt.
"Khánh Lâm công Khánh Lâm công."
Một giọng nói từ xa đến gần, khiến Sở Hàng đang ngủ gật kinh hãi giật mình một cái, trên người nổi lên một tầng da gà, cũng không biết là do lạnh hay là bị hù dọa.
"Khánh Lâm công."
Một lão giả đi đến sân sau, hô hào về gian phòng ốc trong hậu viện.
Không bao lâu, một thân ảnh từ trong phòng đi ra, chính là bộ dáng Sở Khánh Lâm.
Sở Hàng nhìn thấy hai người sắp rời khỏi, lập tức vội vàng chạy ra ngoài.
"Đợi một chút!"
Lão giả quay người nhìn Sở Hàng chạy tới, sắc mặt hình như vô cùng kinh ngạc, quan sát hồi lâu mới chắp tay nói.
"Vị này chính là Sở công tử đi, không biết ngươi đợi ở chỗ này cần làm chuyện gì?"
Lão giả này trống rỗng xuất hiện, để cho trong lòng Sở Hàng có chút sợ, gã cả gan đi ra phía trước.
Sở Khánh Lâm hơi có vẻ kinh ngạc, nhìn Sở Hàng nói.
"Hàng nhi, ngươi ở đây làm gì?"
"Phụ thân!"
Sở Hàng ân cần gọi một tiếng, sau đó nhìn lão giả.
"Lão trượng chính là thần trong nước của Hồ Trường Phong sao?"
Lão nhân vuốt râu suy nghĩ gì đó, liếc mắt nhìn qua một nơi hẻo lánh trong hậu viện, gật đầu nói.
"Nói như vậy cũng không hề sai."
Dẫu sao sớm muộn gì cũng sẽ có cung phụng, mặc dù cũng không tính là thần, lại thực sự làm việc của thần, hơn nữa trăm họ bình thường nhiều khi cũng không phân biệt được, gọi như vậy cũng không sai.
Sở Hàng từ trong lời của lão giả biết được, đối phương quả nhiên là có thể giảng đạo lý, gan lớn hơn nói.
"Ngày thường Sở gia chúng ta đều làm việc tốt giúp đỡ mọi người, phụ thân ta cũng chưa bao giờ hành ác với quê nhà, cung điện Long Vương tất nhiên trọng yếu, nhưng thân thể của phụ thân ta cũng cần phải để ý!"
Mặc dù Sở Hàng nói có chút lập lờ nước đôi, nhưng lão giả hiểu rõ ý của gã, gật đầu cười nói.
"Sở công tử quả là hiếu tâm hiếm có, không bằng lần này cùng nhau đi tới Hồ Trường Phong đánh giá đi, như thế nào? Sau khi đi qua, Sở công tử cũng sẽ yên tâm hơn!"
Sở Hàng ngẩn người, hơi chút do dự sau đó vẫn gật đầu, Sở Khánh Lâm bên cạnh lại hình như có chút thất thần, thẳng đến khi nghe thấy nhi tử đáp lại.
"Tốt, ta cùng đi!"
Lão giả nở nụ cười.
"Tốt lắm, nhị vị cùng đi theo ta đi."
Theo tay áo vung lên, hai người cùng nhau giống như là xuyên qua tường đi ra khỏi Sở phủ, thuận theo đường Trường Phong Phủ đi về phía Hồ Trường Phong.
Một ngóc ngách trong hậu viện Sở phủ, Sở Hàng bọc lấy chăn đệm đang chìm trong giấc ngủ.
Trung tâm dưới nước Hồ Trường Phong, so với lúc Giang Lang mới trở lại, bây giờ nơi này đã có khác biệt rất lớn.
Thủy tộc xây dựng thủy phủ, nhất là lại có lão Quy bực đạo hạnh này phụ trợ, tự nhiên không thể nào cùng một dạng với bách tính trong nhân thế xây nhà.
Chỉ cần có giám sát cùng dẫn dắt chính xác, để cho thủy tộc lý giải một chút cấu tạo, như vậy tốc độ xây dựng kiến trúc liền nhanh chóng, chỉ là pháp lực tiêu hao bao nhiêu mà thôi.
Cho nên đợi Sở Hàng theo phụ thân và lão giả đi tới dưới nước Hồ Trường Phong, đập vào tầm mắt chính là một tòa cung điện dưới nước đã có quy mô đơn giản.
Trong cấm chế của thủy tộc, nước chảy trong khu vực thủy phủ rõ ràng vô cùng bình tĩnh, giống như chân đi trên đất bằng vậy, thậm chí cảm giác không giống ở trong nước.
Vừa nhìn thấy ba người tới đây, lập tức liền có không ít thủy tộc đến đây chào hỏi, tựa hồ là đều đang chờ ở chỗ này.
Những thủy tộc có con dạng người, có con hoàn toàn là tôm cá cỡ lớn, nhưng đều có thể mở miệng nói tiếng người, thậm chí hành lễ.
"Khánh Lâm công!"
"Khánh Lâm công đến rồi!"
"Khánh Lâm công, xíu nữa cần phải đi xem Minh Hồ Điện trước, ta sợ bên đó xảy ra chuyện không ổn!"
"Còn có bên Dưỡng Vân Các của ta nữa!"
"Khánh Lâm công, hôm qua đã thành lập xong Thập Nhị Đình rồi."
Sở Hàng vừa thấy mới lạ vừa thấy kinh ngạc, có thể nói là trong nơi này phụ thân của gã rất được tôn kính.
Sở Khánh Lâm đáp lễ từng người, sau đó vẫy vẫy tay.
"Không vội không vội, còn cần hoàn thiện một chút kết cấu đã!"
Nói xong, Sở Khánh Lâm quen việc dễ làm, bước nhanh đi về một chỗ phía trước, rất nhanh đã đến một khối bệ đá nho nhỏ.
Sở Hàng nhìn thấy rất rõ ràng, trên bệ đá này vậy mà bày biện rất nhiều kiến trúc tòa nhà khéo léo, rõ ràng là dùng bùn nặn ra, nhưng tất cả đều vô cùng tinh xảo.
Một đám thủy tộc không dám quấy rầy, nhìn Sở Khánh Lâm bên đó cẩn thận hoàn thiện công việc lúc trước vẫn chưa hoàn thành, lại bổ sung thêm một chút chi tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận