Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 415: Hương khói vô danh (1)

Sở Hàng không có bất an quá lâu, ít nhất thì gã cũng không cảm nhận được địch ý gì, theo thời gian một đêm trôi qua, gã và phụ thân cùng nhau trở về trong nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, thân thể Sở Hàng khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn là bị lạnh quá mà tỉnh.
"Hả chẳng lẽ chỉ là mộng?"
Sở Hàng nhìn xung quanh một chút, phát hiện mình vẫn rúc ở góc hẻo lánh như cũ, mặt ngoài của chăn cũng đã kết một tầng sương màu trắng.
"Ài ôi! Hí...."
Tối hôm qua thật sự đúng là ngủ rồi, lại còn lấy tư thế cuộn mình ngồi cả một đêm không nhúc nhích, lúc này chân của Sở Hàng đã tê rần, muốn đứng dậy liền thấy đau nhức không chịu được mà nhe răng trợn mắt.
Đợi đến lúc thân thể của Sở Hàng cuối cùng đã hòa hoãn lại, gã vừa bê chăn lên đứng dậy, Sở Khánh Lâm cũng đã thức dậy, đi ngang qua nơi này, thấy được nhi tử đang không kịp né tránh.
"Ách, phụ thân, chào buổi sáng."
Sở Khánh Lâm cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Hàng một hồi lâu, Sở Hàng cũng trầm mặc một hồi lâu.
"Buổi tối hôm qua".
"Trong giấc mộng."
Hai người hầu như đồng thời mở miệng, tuy rằng lời nói khác nhau, nhưng ý thì hiển nhiên là tương tự, song phương đều lập tức hiểu rõ hôm qua thật sự là mộng.
Sở Khánh Lâm bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu nói.
"Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Vâng!"
Sở Hàng bưng chăn đi ra, tiếp đó nhanh chóng bước tới phía gian phòng của mình.
"Hàng nhi."
Sở Hàng dừng chân, xoay người lại.
"Phụ thân, ngài còn có chuyện gì sao?"
Sở Khánh Lâm suy nghĩ một chút, sau cùng vẫn là nói.
"Nếu như ngươi thật sự không muốn khảo thi công danh, cũng không cần miễn cưỡng chính mình!"
Nếu như đổi thành trước kia nghe thấy phụ thân nói như thế, Sở Hàng đã cao hứng đến mức nhảy dựng lên, nhưng bây giờ không phải như vậy, ngược lại còn có một loại cảm giác hổ thẹn.
"Phụ thân, hài nhi đã tỉnh ngộ rồi, chắc chắn sẽ dụng tâm học tập! Hài nhi đi trước!"
Sở Hàng thi lễ về phía phụ thân một cái, sau đó vội vàng rời đi.
Sở Khánh Lâm nhìn bóng lưng nhi tử, đột nhiên cảm thấy lúc trước thật ra mình không có chân chính hiểu rõ hài tử, bây giờ nhìn lại, hài tử cũng đã trưởng thành rồi.
Đáy Hồ Trường Phong, cho dù Sở Khánh Lâm đã về nhà, nhưng đám thủy tộc chịu trách nhiệm xây dựng vẫn bận rộn đâu vào đấy như cũ.
Giang Lang đứng ở biên giới cấm chế thủy phủ nhìn, lấy phương pháp ẩn cảnh dung nạp cung điện thủy phủ, mặc dù bây giờ còn chưa có hoàn toàn xây dựng xong, nhưng đã có thể nhìn ra được quy mô sau khi xây dựng thành công.
Không thể không nói, Sở Khánh Lâm đúng là một nhân tài, thật ra ngoại trừ số ít ra, rất nhiều thủy tộc, thậm chí là thủy thần, ngoại trừ số ít thủy phủ tuy rằng nhìn khá là có khí thế, nhưng trên một chút chi tiết không hề có tính tinh xảo.
Mà bây giờ nhìn Long cung Hồ Trường Phong, khắp nơi đều được xếp đặt thiết kế tỉ mỉ, các điện đều có khí thế rộng rãi, cho dù là một chút đình đài lầu các cũng có bố trí lớn nhỏ, tất cả đều rất có chú ý.
Lúc này lão Quy chậm rãi đi tới bên cạnh Giang Lang.
"Long Vương đại nhân, nhiệm vụ lần này, lão hủ có làm đại nhân thỏa mãn không?"
"Phi thường không tồi, cũng đừng về bên phụ thân ta để bị khinh bỉ nữa, về sau việc vặt lớn nhỏ trong Hồ Trường Phong, liền do ngươi phụ trách!"
Lão nhân nghe lời này cũng lộ ra vài phần thần sắc kích động, nhanh chóng hành đại lễ về phía Giang Lang.
"Đa tạ Long Vương đại nhân coi trọng, đa tạ đại nhân, lão hủ nhất định cúc cung tận tụy!"
Lần này tới Hồ Trường Phong thật sự là đúng rồi!
Giang Lang liếc mắt nhìn lão giả, cười hắc hắc không nói thêm gì nữa.
"Phải kêu lão Dịch tới đây nhìn một cái xem thế nào gọi là Long cung, cái gì gọi là hiệu suất, những cái rãnh nước nhỏ kia sao có thể so sánh được với Hồ Trường Phong của ta cơ chứ? Ài."
Trong lúc thì thào tự nói, Giang Lang lại không khỏi thở dài.
"Ách, Long Vương đại nhân cớ gì thở dài?"
Giang Lang cũng không lừa gạt lão giả, đây đã là thành viên thân tín trong Hồ Trường Phong rồi, cũng coi là hiểu rõ.
"Ta có một bằng hữu, chính là cao nhân tiên đạo tu chân, chỉ là hành tung bất định khó có thể đo lường tính toán, ngày Long cung hoàn thành, ta không muốn mời đám người không có phận sự tới, nhưng nhất định phải mời hắn đến xem."
Không mời tới sẽ không có cách nào khoe khoang.
Trong khoảng thời gian này, Giang Lang đã lén lút đi qua Minh Châu một lần rồi, nhưng mặc kệ là Mặc Thạch Sinh hay là Tề Trọng Bân đều không trở về, lão Dịch khẳng định cũng không có ở đó.
Về phần Dịch gia huyện Nguyên Giang buổi tối hôm qua vừa biết được, tuy là Giang Lang còn chưa có đi qua, nhưng tám phần là không tìm được.
"Không biết tiên nhân Long Vương đại nhân nói là ai, tu hành ở núi tiên nào?"
"Chính là Dịch Thư Nguyên, không có ở tòa núi tiên nào."
Đại Trọng hiểu rõ gật gật đầu.
"Thì ra là Dịch Đạo Tử, quả thật nên mời!"
Giang Lang bỗng nhiên nhìn bên cạnh lão đầu.
"Ngươi sẽ không phải có chủ ý đi?"
"Trong lúc nhất thời lão hủ cũng không nghĩ ra cách nào cả, nhưng mà nếu như Long Vương đại nhân có ý, lão hủ nhất định sẽ trầm tư suy nghĩ, tìm kiếm một phương pháp có thể tìm Dịch tiên trưởng tới."
Giang Lang nhìn lão Quy một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Nơi này của ta không giống nơi khác, không cần phải cẩn thận chặt chẽ như vậy, cũng không cần quá mức cố kỵ thể diện của ta, quả thật ta không có biện pháp tìm kiếm hắn, nếu như ngươi có kế sách, hiện giờ cứ thoải mái nói đi!"
Nói xong như vậy, nụ cười của Giang Lang không hề thay đổi địa tiếp tục nói.
"Nếu như chút điểm độ lượng ấy mà ta cũng không có, tương lai há có thể cho ra được long tâm? Nếu như ngươi điểm ấy đảm đương cũng không dám, về sau làm thế nào hiệp lĩnh thủy hệ Hồ Trường Phong?"
Có lẽ Dịch Thư Nguyên và Giang Lang tiếp xúc cùng nhau không cảm giác được cái gì, nhưng bây giờ Giang Lang chính là Long Vương chân chính có thể dùng danh tiếng long tộc dưới Long Quân.
Trong số những thủy tộc có phần trí tuệ như Đại Trọng, lại càng hiểu rõ ý nghĩa của loại địa vị này.
Giờ phút này nghe Giang Lang nói, trong lòng lão Quy có chút chấn động, sau khi hoàn hồn lập tức lộ ra bộ dạng phục tùng trả lời.
"Long Vương tuệ nhãn, chút điểm tiểu tâm tư của lão hủ căn bản không giấu giếm được đại nhân, lão hủ quả thật có một biện pháp …mà không tính là biện pháp!"
"Vậy ngươi nói nhanh đi!"
"Vâng!"
Lão Quy nhìn cung điện bên kia một chút, lại nhìn về phía Giang Lang nói.
"Long Vương đại nhân, việc này nói đơn giản, quả thật không dễ dàng nghĩ ra được, nhưng nói khó, cũng không khó! Chúng ta cung phụng cho Dịch tiên trưởng chút hương khói, như vậy hắn nhất định sẽ có cơ sở cảm ứng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận