Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 423: Thư sinh, ngươi tin thuật trường sinh không? (1)

Dịch Thư Nguyên không biết đám người vận chuyển quan tài này muốn đi làm gì, nhưng hắn biết rõ đám người này nhất định có nhận thức đối với thứ bên trong quan tài, thậm chí còn dùng máu của động vật để nuôi nấng thứ đó.
Chỉ là rất hiển nhiên, loại nhận thức này cũng không phải là quá nhiều, chẳng khác gì là chơi với lửa cả.
Hiện giờ chiếc quan tài nọ đã là một quả bom hẹn giờ rồi, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Trong phòng lần nữa an tĩnh lại, lần này là thật sự an tĩnh, ngay cả động tĩnh bên trong lồng gà cũng không còn.
Thạch Sinh có chút khó ngủ, có thể là bởi vì sư phụ nói "Không trói được", cho nên bản thân nó cảm thấy có chút khẩn trương, hơn nữa hình như nhiệt độ cũng càng lúc càng lạnh hơn.
"Sư phụ, con lạnh."
Thạch Sinh rốt cuộc nhịn không được đẩy Dịch Thư Nguyên, người sau mở to mắt vỗ vỗ vào người nó, sau đó ngồi dậy.
"Lửa sắp tắt rồi, để sư phụ cho thêm củi đốt to hơn một chút."
"Vâng!"
Đống lửa đã không còn cháy nhiều nữa rồi, chỉ còn một chút than củi tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Dịch Thư Nguyên nói xong bới đống lửa một chút, tiếp đó lấy thêm một số cành cây nhỏ đặt vào, đợi lửa cháy to hơn, lại chậm rãi cho thêm một vài cành củi lớn, chỗ hẻo lánh của bọn họ cũng trở nên ấm áp hơn.
Trong đám người đối diện, người được cử gác đêm cũng đã có lúc ngủ gật.
Lúc này vị thuật sĩ nọ hình như cũng có chút trằn trọc, ngáp một cái, sau đó dứt khoát ngồi dậy.
"Để ta trông thay cho, ngươi ngủ chút đi!"
"Vâng sư phụ!"
Đệ tử gác đêm nhanh chóng đi tới trên cỏ khô ôm ngực nằm thẳng xuống, hiển nhiên đã buồn ngủ lắm rồi.
Vị thuật sĩ nọ dùng nhánh cây khều khều đống lửa, thêm một vài cành củi để cho ngọn lửa lớn hơn một chút, gã nhìn qua nơi hẻo lánh đối diện, thư sinh mặc đạo bào màu xám hình như cũng không ngủ được.
Trước đây không có bắt chuyện, giờ phút này đêm khuya, lại nhìn qua bên đó, chỉ cảm thấy vị thư sinh và đứa trẻ này đều có chút đặc biệt, thật giống như bên đó càng sáng sủa hơn một chút.
Trong lòng thuật sĩ hơi động, nhưng nhớ lại đủ loại tiếp xúc trong hôm nay, cảm thấy hai người này khẳng định không học qua đạo, thậm chí còn không biết võ công, thế là nổi lên tâm tư trò chuyện.
"Vị thư sinh này, ngươi mang theo một đứa bé nhỏ như vậy, là muốn đi đâu? Ta nghe nó gọi ngươi là sư phụ, có phải là thư đồng đi theo ngươi đọc sách không?"
Dịch Thư Nguyên nhìn nam tử râu ngắn bên kia một chút.
"Vừa dạy nó đọc sách viết chữ, cũng dạy nó những thứ khác nữa, về phần nơi đi, chỉ là đi về phía trước mà thôi, coi như là đi du học đi! Ngược lại là các ngươi, vận chuyển chiếc quan tài như vậy, chẳng lẽ là gặp phải gió tanh mưa máu gì?"
Thuật sĩ tháo miếng vải buộc trên đầu xuống, dùng một cành củi nho nhỏ gãi gãi chỗ ngứa trên đỉnh đầu, vui vẻ lắc lắc đầu.
"Ngươi cảm thấy chúng ta giống như người giang hồ?"
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ chút, sau đó lắc đầu.
"Ta đã gặp qua một số người giang hồ, tuy các ngươi có giang hồ khí, nhưng mà lại không giống giang hồ khách bình thường, hơn nữa ta cũng nghe thấy có người gọi ngươi là thầy pháp, cho nên các ngươi hẳn là thuật sĩ đúng không?"
"Đoán không sai!"
Dịch Thư Nguyên tựa hồ là sinh ra chút hứng thú, lại nói nhiều thêm một câu.
"Thật ra ta cũng không coi là thư sinh đứng đắn, chẳng qua là một người kể chuyện, tới dịch trạm hoang dã gặp gỡ một đám người mang theo quan tài di chuyển trên đường, vừa thấy kinh hãi nhưng cũng có chút hiếm lạ, nếu như các hạ không có gì kiêng kị, có thể kể một chút cùng tại hạ không?"
Người kể chuyện?
Thuật sĩ hơi sững sờ nhìn Dịch Thư Nguyên, cũng không biết là tin hay không tin, hồi lâu sau hình như cảm thấy có chút buồn cười.
"Thư sinh, ngươi tin trên đời này có thuật trường sinh không?"
"Trường sinh? Là hoàng đế bên trong kịch văn lệnh phương sĩ đi tìm tiên đan, kẻ si trong sách đi tìm tiên nhân?"
"Đúng, chính là loại trường sinh này, rời xa sinh lão bệnh tử, vô tai vô họa tiêu diêu tự tại, thuật trường sinh sống lâu!"
Dịch Thư Nguyên trừng to mắt, làm ra bộ dạng rất ngạc nhiên.
"Đừng bảo với ta là ngươi đã tu thành thuật trường sinh rồi đấy chứ?"
"Ha ha, thuật trường sinh há lại có thể dễ dàng tu thành như vậy, nhưng hễ là có một phần vạn khả năng, cũng cần phải tận lực truy tìm!"
Thạch Sinh không ngủ được, lúc này cũng dứt khoát bò dậy, nghe thấy thế không khỏi hỏi một câu.
"Vậy bổn sự của ngài hẳn là rất lợi hại phải không?"
Thuật sĩ nhìn Thạch Sinh, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này nhìn qua vô cùng nhanh nhạy, không khỏi lộ ra nụ cười, cũng hiện ra vài phần đắc ý.
"Đạo hạnh của ta không thể nói rất lợi hại, nhưng lại không phải là người thường có thể tưởng tượng, vinh hoa phú quý chẳng qua dễ như trở bàn tay, công danh lợi lộc cũng giống như lấy đồ trong túi!"
Khi đang nói chuyện, thuật sĩ đứng lên, lấy ra hai đạo phù chú từ trong ngực, đi đến trước mặt Dịch Thư Nguyên đưa tới.
"Chúng ta tình cờ gặp mặt ở đây cũng coi như là hữu duyên, tặng cho các ngươi phòng thân đi, đặt vật này trong túi gấm, lúc nào cũng mang theo trên người, có thể giúp các ngươi tránh đi tà túy, gặp dữ hóa lành! Ngày bình thường có dùng tiền cũng không mua được!"
Thạch Sinh nhìn qua sư phụ nhà mình, biểu cảm của Dịch Thư Nguyên có chút lúng túng, nhưng vẫn thò tay tiếp nhận.
"Đa tạ thầy pháp!"
Ánh mắt của thuật sĩ hơi sáng ngời, người thường tiếp được bùa chú này của gã sẽ cảm thấy vô cùng nặng nề, nhưng thư sinh này thậm chí ngay cả cảm giác cũng không có, gã cẩn thận nhìn chằm chằm phản ứng của thư sinh, tuyệt không phải giả vờ, phải nói là chính thư sinh cũng không ý thức được điểm này!
"Không cần khách khí! Cũng là nhìn thấy thư sinh ngươi khí độ bất phàm, đứa nhỏ này lại càng là linh động, rất làm người ta ưa thích!"
Tuy rằng trong lòng có chút xao động, nhưng thuật sĩ vẫn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, xoa chùm râu ngắn nhẹ gật đầu, cũng không có vội vã quay trở về, mà ngồi xuống ngay ở cạnh đống lửa.
Dịch Thư Nguyên nhìn 2 tờ bùa chú trong tay, quan sát đi quan sát lại.
Bùa chú này ngược lại cũng không phải là vẽ lung tung, nhưng ảnh hưởng đối với vận số vô cùng có hạn, phía trên ngược lại là vẽ hai chữ cổ thể triện, ý là: Trầm cơ, có ý vị áp trọc khí tăng thanh lọc.
Cũng là hai chữ này, để cho Dịch Thư Nguyên ý thức được, thuật sĩ này thật có chút bản lĩnh, hai chữ này trong thế tục tuyệt đối là ít thấy.
Nhưng mà cho dù vậy, hiệu quả mà thuật sĩ nói cũng hơi quá khoa trương rồi, lúc nói chuyện lại hết lần này tới lần khác lại có chút lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận