Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 424: Thư sinh, ngươi tin thuật trường sinh không? (2)

Đợi Dịch Thư Nguyên quan sát xong bùa chú, thuật sĩ mới cười nói.
"Bùa chú chẳng qua là tiểu đạo, nếu muốn nhìn trộm tiên đạo ảo diệu, cần phải chăm học khổ luyện mới có thể có hiệu quả ".
Thuật sĩ lời xong dừng lại, nhìn qua Dịch Thư Nguyên.
"Thư sinh, có muốn theo ta học tiên không?"
A?
Dịch Thư Nguyên rõ ràng sửng sốt một chút, vị thuật sĩ nọ lại tiếp tục nói.
"Chính như bên ta vừa mới nói, vinh hoa phú quý tùy ý, công danh lợi lộc cũng vậy, càng có cơ hội trường sinh tiêu dao thế gian!"
Dịch Thư Nguyên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn mang theo vài phần bình tĩnh vài phần tò mò nói.
"Ài, ta nói thầy pháp, ngươi nói vinh hoa phú quý thì cũng đành, có thể trường sinh thì quá mức mờ mịt, ngươi đã từng thấy qua người thường trú ở hậu thế chưa?"
"Haha!"
Thuật sĩ nở nụ cười, không sợ ngươi hiếu kỳ, chỉ sợ ngươi không phản ứng, mà đứa bé nọ cũng mở to hai mắt hiếu kỳ nhìn gã, gã có chút đáp phi sở vấn nói.
"Thế gian không có phương pháp bất biến, vĩnh trú hậu thế, suy cho cùng chẳng qua là một cỗ khí! Thường trú hậu thế không nhất định là người, ví dụ như cương thi, không hủ không biến đổi, sống lâu trên hậu thế, nếu như có thể bức ra một cỗ khí từ nó, lấy luyện làm thuốc, là có thể thành tựu tiên đan!"
Hai con mắt Dịch Thư Nguyên hơi mở to ra, người này, muốn dùng cương thi luyện đan?
Đường của thuật sĩ điên tới như vậy sao, thật sự là đạo lộ trước giờ chưa từng tưởng tượng qua!
"Phục dụng tiên đan thành tựu tiên đạo trường sinh, có thể miễn đi khó khăn khi tu hành! Nếu như hiến cho đế vương, vậy thì địa vị và phú quý cũng đều là dễ có!"
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên lại không hề lộ ra chờ mong hoặc là thần sắc do dự, ngược lại nở nụ cười.
"Thầy pháp, ta là một người kể chuyện, ngày bình thường ba hoa chích chòe kể về các loại chuyện xưa, nhưng cũng không có giảng thuật hoang đường giống như ngươi."
Dịch Thư Nguyên nhìn về phía chiếc quan tài.
"Vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, thậm chí tiên đạo trường sinh, mọi thứ đều có thể có, mọi thứ đều nhẹ nhõm, vừa nghe qua đã khiến người ta cảm thấy không chân thực!"
Thuật sĩ nhíu mày, chậm rãi đứng lên.
"Thư sinh, hôm nay ta nói nhiều với ngươi như vậy, cũng là bởi vì cảm thấy cùng ngươi hữu duyên, ngày mai sau hừng đông là chia tay, chỉ sợ ngươi kiếp này cũng không tìm được ta nữa, ài!"
Thuật sĩ nói xong, lại đi trở về chỗ đám người, sau đó nhìn về phía Dịch Thư Nguyên không ngừng lắc đầu, hình như là rất tiếc hận.
Tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng thuật sĩ thật ra nhận thức một câu trả lời hợp lý của thư sinh, đó chính là trường sinh tuyệt không dễ.
Mặc dù gã nói luyện thành tiên đan là có thể nhẹ nhõm thành tiên, nhưng tiên đan lại không dễ luyện, thậm chí khả năng cần tích lũy mấy đời người, cần phải có truyền nhân có tư chất có thiên phú tiếp diễn tinh thần cầu tiên, mãi cho đến khi thành công, cũng coi như là đã an ủi tiền bối tổ sư rồi!
Muốn tìm một truyền nhân tốt thật sự không dễ! Trong lòng thuật sĩ đang suy tư biện pháp.
"Răng rắc."
Lúc này bên phía quan tài bỗng nhiên lại có một chút động tĩnh, thuật sĩ không khỏi nhướng mày, hôm nay hình như có chút không đúng!
Lúc này quan tài lại khôi phục im lặng, nhưng thuật sĩ lại đẩy người đệ tử bên cạnh một cái, người sau mơ hồ tỉnh lại, thấy được vẻ mặt hơi nghiêm túc của sư phụ mình.
"Đánh thức những người khác!"
Bên phía Dịch Thư Nguyên, Thạch Sinh co sát lại bên người hắn, thân thể nhỏ bé cũng trở nên hơi run rẩy.
"Sư phụ, ta cảm giác nó đang nhìn ta."
Thạch Sinh mặc dù không có hiển lộ linh khí, nhưng cái loại cảm giác nguyên khí dồi dào trên người vẫn tồn tại, tạo thành sức hấp dẫn to đến khoa trương với thứ bên trong quan tài, khiến nó không nhịn được nữa.
"Xì xì xì xì... soạt."
Dây thừng trên quan tài bỗng nhiên bắt đầu bốc lên khói trắng, dưới đáy quan tài càng là không ngừng có giọt nước khí lạnh bức người nhỏ xuống, thi khí rất nhanh đã trở nên đậm đặc.
"Không ổn, tất cả tỉnh dậy! ".
Vị thuật sĩ nọ hô một tiếng, sau đó lập tức cầm lên một bó dây thừng phóng tới quan tài, nhưng hiển nhiên đã trễ.
"Ầm ! ".
Dây thừng trên quan tài vẫn không có đứt, bản thân quan tài đã trực tiếp phá toái, một cỗ tử thi kéo theo vải vóc màu xám rách nát nhảy dựng lên, không hề nhìn tới mọi người ngay gần, trực tiếp lao về phía một góc xó khác.
"Không xong!"
Thuật sĩ kinh hô một tiếng, không chút nghĩ ngợi, lập tức vung dây thừng trên người ra, buộc vào trên người cương thi, sau đó ra sức kéo một phát, lập tức lôi cương thi từ không trung xuống, "Bành" một tiếng đập xuống mặt đất.
"Thư sinh, nhanh ôm hài tử chạy! Các ngươi thất thần làm gì đấy, nhanh chế trụ nó!"
"Vâng!"
Những người đệ tử khác kịp tỉnh lại từ trong kinh hoảng, người tìm dây thừng, người cầm côn bổng.
"Gừ ".
Khí lực của cương thi cực lớn, thẳng tắp đứng dậy từ trên mặt đất, nhẹ nhàng nhảy lên, tiếp tục nhảy tới nơi hẻo lánh, vậy mà kéo theo cả vị thuật sĩ nọ cùng tiến lên.
"Nhanh hỗ trợ ! ".
"Đến ngay!"
Lại có vài đạo dây thừng khác buộc tới, mấy người còn lại càng là tới giúp đỡ sư phụ mình níu lại dây thừng, lúc này mới khiến thế tiến lên của cương thi dừng lại.
"Thư sinh, các ngươi..."
"Ai nha."
Tiếng nói còn không kịp rơi xuống, con cương thi kia vậy mà đột nhiên xoay người, ném bay những người cầm dây thừng sau lưng, không ít người nhao nhao văng xuống mặt đất, thậm chí còn có người đâm vào trên tường.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên mới giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, ôm lấy Thạch Sinh, vội vàng chạy về phía cửa ra vào, thế nhưng cương thi đã đánh tới.
Trong lúc nguy cấp, vị thuật sĩ nọ rút kiếm ra khỏi vỏ, cắn nát ngón tay vẽ lên trên mũi kiếm, hung hăng chém một kiếm tới sau lưng cương thi, trên mũi kiếm mang theo một vòng ánh sáng màu đỏ.
"Phốc ! ".
Trường kiếm cắt vào trên cổ cương thi, lập tức chém ra từ một bên khác, chỉ một kiếm, cương thi đã bị cắt đầu, thi thể nhào ra một đoạn đường sau đó té ngã xuống trên mặt đất, chảy ra một mảnh nước thi thể.
"Hộc, hộc, hộc."
Thuật sĩ thở hổn hển, giơ kiếm đứng tại chỗ, nhìn Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh, tuy rằng hai người vẫn chưa tỉnh hồn, nhưng cũng không bị thương.
Lúc này những người đệ tử còn lại cũng nhao nhao bò dậy từ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch của hai người phú quý và ba tôi tớ cũng khôi phục một chút huyết sắc.
"Ài!"
Thuật sĩ thở dài, thật vất vả tìm được một con cương thi, cứ như vậy giết rồi!
"Đa tạ thầy pháp, đa tạ ân cứu mạng của thầy pháp, đa tạ thầy pháp!"
"Đa tạ thầy pháp!"
Dịch Thư Nguyên đặt Thạch Sinh xuống không ngừng chắp tay gửi tới lời cảm ơn, Thạch Sinh cũng học sư phụ cùng nhau chắp tay gửi lời cảm ơn!
Con cương thi này âm sát khí rất nặng, nhưng cuối cùng chỉ là ăn qua một chút máu gà, cho nên bị thuật sĩ một kiếm chém đầu, nhưng đám âm sát khí này cũng không có tản ra.
Dịch Thư Nguyên vừa chắp tay gửi tới lời cảm ơn, đồng thời nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở này xuyên qua đống lửa, bay về phía thi thể gần đó, trong lúc cuốn động cũng đã hóa giải âm sát khí, nhiệt độ trong phòng cũng giống như tăng lên không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận