Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 433: Giả làm hòa thượng (1)

Và xong một chút cơm sau cùng, Dịch Thư Nguyên bỏ bát đũa xuống.
Lúc Thạch Sinh thu dọn bát đũa, lấy tay lướt một vòng qua đáy chén, lập tức có một cỗ hơi nước tràn ngập, cuốn đi đồ ăn lưu lại trong chén cùng trên chiếc đũa.
Thấy sư phụ cũng không trách cứ, Thạch Sinh vội vàng để bát đũa vào trong rương.
Dịch Thư Nguyên cầm lấy Đan Thuật Diệu Tuyệt , nhét vào trong tay áo, sau đó đứng dậy đi về phía sân nhỏ của chỗ khách xá này.
"Sư phụ đi đâu vậy?"
"Đi dạo chơi trong chùa."
"Con cũng đi!"
Thạch Sinh gọi một câu, nhanh chóng chạy theo kịp.
Tuy rằng trước giờ Dịch Thư Nguyên chưa từng nghe qua Tương Sơn thiền viện, nhưng hiển nhiên trong Tây Bắc Tố Châu thì nơi này nhất định là có địa vị không thấp, chỉ xem quy mô bên trong chùa là biết.
Khu vực khách xá Dịch Thư Nguyên ở chỉ là một trong bộ phận khu vực để khách lưu lại, mặt khác còn hai nơi khách viện nữa.
Lúc tới hình như khách hành hương cũng không tính nhiều, thậm chí hòa thượng cũng không thấy bao nhiêu, nhưng người ở lại khách viện cũng không ít, chỉ có điều hẳn là đúng lúc trúng ngay giờ cơm.
Lúc Dịch Thư Nguyên dẫn theo Thạch Sinh đi dạo trong chùa, lần lượt thấy được không ít khách hành hương và tăng nhân đi ngang qua, nhìn phía mọi người đi tới là biết được thiện đường ở đâu.
"Sư phụ ngài xem bên đó!"
Thạch Sinh chỉ tới một người nơi xa, xác thực nói là một hòa thượng đang từ thiện đường đi tới.
Hòa thượng này khác biệt cùng những tăng nhân khác trong Tương Sơn thiền viện, mặc một thân tăng bào cổ xưa đến thậm chí có chút ít rách nát, phía trên rõ ràng đắp vào một chút miếng vá.
Một chuỗi phật châu lớn giống như hạt đào treo ở trên người, mỗi một viên cũng biến thành màu đen vả lại hiện ra phần sáng bóng, lúc đi đường đều cơ hồ không bị lay động.
Vạt áo tăng bào không lấn át được bắp chân, có thể nhìn thấy xà cạp rõ ràng.
Hình như trong miệng hòa thượng đó đang nói lẩm bẩm, không biết có phải là đang niệm tụng kinh văn hay không, hơn nữa không hề phân tâm cũng không chớp mắt, chỉ để ý đi về phía trước.
Mà lúc hòa thượng đó đi qua, có một hai hoặc là lẻ tẻ mấy người cũng từ cùng một phía đồng nhất đi qua, những người này hoặc khoác da thú hoặc mặc hoa phục, cũng hữu ý vô ý quan sát hòa thượng đó.
Nhìn như không sai biệt lắm cùng những khách hành hương hiếu kỳ khác, nhưng ở trong mắt Dịch Thư Nguyên, vận số của những người này cùng người thường vẫn có khác biệt rất lớn, cỗ sát khí như thế ở trong địa phương phật môn lại càng dễ làm người khác chú ý.
Loại tình huống này để cho Dịch Thư Nguyên ngừng chân một lát, hòa thượng nọ đi ngang qua bên người hắn, âm thanh trong miệng cũng nghe rõ ràng.
Không phải là kinh văn thâm ảo gì, chính là mấy chữ tụng niệm lặp lại nhiều lần.
"Ngã phật từ bi, ngã phật từ bi, ngã phật từ bi."
Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn bóng lưng hòa thượng đi xa, phương vị đi tới hiển nhiên cũng là nơi có thể trú ngụ.
Bên cạnh lại có một hòa thượng đi qua, Dịch Thư Nguyên bỗng tiến lên hỏi ý một câu.
"Vị sư phó này, xin hỏi vị sư phó vừa mới đi qua là đang thụ giới ở bản tự sao?"
Hòa thượng nhìn Dịch Thư Nguyên một chút, lại quan sát về phía ngón tay hắn chỉ.
"A, cái này không phải, nhìn quần áo là biết, nhất định là một tăng nhân vân du bốn phương tới đây, việc này cũng là thường xuyên xảy ra, có rất nhiều người chỉ tạm thời ăn ở trong bản tự vài ngày, có người thậm chí còn nghĩ rằng không đi nữa, không biết vị này là loại người nào."
Hòa thượng nói qua chắp tay trước ngực thi lễ một cái, sau đó rời đi, hiện giờ trong Tương Sơn thiền viện nhiều người, không phải mỗi hòa thượng đều rõ ràng khách lưu lại đến cùng có những ai.
"Tiên sinh, vừa nãy những người ta nói trong thiện đường, chính là bọn họ."
Giọng của Hôi Miễn vang lên bên tai, Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua xung quanh, biết rõ ý của nó là chỉ người nào.
"Sư phụ, bọn họ là đi về phía hòa thượng nọ sao?"
"Tám chín phần mười đi."
Bước chân vững chắc, thân treo thiết phật châu, rõ ràng hiện ra một cỗ sát khí, nhưng lại thực sự có một tia phật khí.
Dịch Thư Nguyên lôi kéo Thạch Sinh đi về một bên, bất tri bất giác đã hóa nhập trong gió thổi về phía trước.
Hiển nhiên hòa thượng nọ sớm đã ý thức được cái gì, gã chỉ mở miệng không ngừng tụng từ bi đi về phía trước, cũng không thật sự đi tới khách xá hoặc là tăng xá, mà một mực đi đến phía sau núi.
Đến nơi này, rất nhiều đều là kiến trúc chùa xây dựng thêm nhưng còn vẫn chưa xong, đừng nói là khách hành hương ngủ lại, ngay cả tăng nhân trong chùa cũng không đến, một đám người đi theo đằng sau lưng cũng là trở nên cực kỳ rõ ràng.
Sau khi đến tường viện phía sau của Tương Sơn thiền viện, hòa thượng dừng bước chân lại, sau đó trực tiếp nhẹ nhàng nhảy lên, lấy tay khẽ chống đầu tường lập tức vượt ra ngoài.
"Đừng để cho gã chạy!"
"Đuổi theo!"
Một đám người không giả trang nữa, nhao nhao phóng tới tường viện nhảy dựng lên, từng người đều nhảy ra khỏi tường viện đuổi tới.
Một trận gió lưỡng lự ở hậu viện, sau đó lại bay ra khỏi chùa, thổi về phía Tương Sơn.
Mà giờ khắc này, bên trong Tương Sơn, hòa thượng phía trước cấp tốc chạy như điên, một đám người phía sau càng là thân pháp mau lẹ đuổi sát không bỏ, song phương tốc độ cực nhanh, trước sau nhảy vào trong Tương Sơn.
"Ô hô ! Ô hô."
Gió núi gào thét vang ngay bên tai, đến lúc này tăng nhân nọ vẫn không ngừng liên tục niệm tụng như cũ.
"Ngã phật từ bi, ngã phật từ bi."
Vốn là thời điểm mặt trời xuống núi, vừa vào trong núi càng là giống như sắc trời đều đang tăng tốc trở nên tối dần.
Hai lượt người trước sau giẫm lên đất tuyết, hạ xuống vô số dấu chân, có người ở phía sau cao giọng nói.
"Đinh Phi Hùng, ngươi trốn không thoát !"
"Chặn gã lại! ".
Thậm chí có người trực tiếp ném ám khí, chỉ là bị hòa thượng đằng trước nhẹ nhõm tránh thoát.
Ước chừng đuổi khoảng nửa khắc đồng hồ, tuyết đọng xung quanh đã càng dần càng dầy, hòa thượng chạy vào một mảnh khe núi sau đó bỗng nhiên đứng lại không chạy nữa.
Sau lưng có chừng mười người đuổi theo, giờ phút này lại nhao nhao tản ra xung quanh, càng có người vây quanh phía trước, lấp kín đường đi của hòa thượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận