Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 437: Thiền cơ (1)

Trang kinh văn này vừa đọc được ra khỏi miệng, giọng nói của Dịch Thư Nguyên cũng giống như kéo xa vô hạn.
Chiếu Lê hòa thượng và Đinh Phi Hùng có một loại cảm giác hết sức thần kỳ, rõ ràng ba người đều đứng bên cạnh thân cây, nhưng hai người bọn họ lại cảm thấy bản thân đang đứng một mình ở giữa thiên địa.
Mà tiếng tụng kinh văn của Dịch Thư Nguyên như từ xa xa truyền đến, thi thoảng rõ ràng, lúc lại như có như không, kể cả khi nghe không rõ, cũng không hề ảnh hưởng tới sự liền mạch của kinh phật.
Thời điểm không rõ cũng không làm cho người ta nôn nóng, thậm chí khả năng cũng không phải là không rõ rệt.
Tiếng gió thổi, âm thanh cỏ khô sàn sạt, chim hót xung quanh, tiếng người cầm chổi quét lá cây dưới đất, thậm chí cả một số hòa thượng khác trong chùa tụng kinh niệm phật, cùng với những âm thanh khác ở phương xa, dường như tất cả đều sáp nhập vào một bộ phận của kinh văn.
Kinh Phật truyền ra từ trong miệng Dịch Thư Nguyên, không hề giảm bớt ý vị so với Nê Bồ Tát lúc trong miếu nhỏ tụng kinh lúc trước, càng sáp nhập thêm đạo biến âm của bản thân làm phụ.
"Không vô tâm, thương xót mình thương xót thế nhân, không sợ hãi, thiên địa biến sắc mà không kinh sợ."
Hồi lâu sau, giọng nói của Dịch Thư Nguyên trở nên không còn xa xôi nữa, cho đến một câu kinh văn cuối cùng hạ xuống, phảng phất từ thiên ngoại trùng hợp cùng với thân hình, phong vân cùng lôi động dần dần dừng lại.
Chiếu Lê hòa thượng và Đinh Phi Hùng đứng im tại chỗ, vẫn còn có chút thất thần và hoảng hốt, tựa như dư âm còn đang vang vọng bên tai.
Dịch Thư Nguyên không có quấy rầy hai người, đúng là hắn đã sử dụng chút thủ đoạn, nhưng cũng là trình độ người thường nghe xong một lần là quên.
Không ngờ đọc xong một trang vô danh kinh , lại chạm đến thiền cơ của cả hai vị hòa thượng, không biết hai người này có thể tiếp thu được bao nhiêu!
Chỉ là giờ phút này, trên người của Đinh Phi Hùng còn có thêm một chút khí tức khiến cho Dịch Thư Nguyên sinh ra kinh ngạc, chủ yếu là từ tạng phủ cùng trong đan điền của y dựng lên từng sợi bạch khí như có như không, trong mơ hồ dường như hiện ra hình một con rắn.
Nếu như không phải cẩn thận nghiên cứu qua Đan Thuật Diệu Tuyệt mà nói, chỉ sợ Dịch Thư Nguyên trong lúc nhất thời cũng không rõ nguyên do cho lắm, chỉ biết đây là một loại khí tức đặc biệt, thoáng hiện ra một chút không rõ.
Nhưng hiện giờ linh giác khẽ động, Dịch Thư Nguyên lập tức hiểu ra.
Dĩ nhiên người này đã từng nếm qua túi mật của Tuyết Mãng!
Trong đầu Dịch Thư Nguyên chợt lóe, lập tức hiện ra ba chữ "Quy Nguyên Đan".
Khá lắm, Quy Nguyên Công và Quy Nguyên Đan mà đám võ giả giang hồ tranh đoạt lúc trước, chỉ sợ thứ sau là lấy mật Tuyết Mãng làm cơ sở để tinh luyện đi?
Hơn nữa bao gồm cả Đinh Phi Hùng ở bên trong, đám người này tựa hồ đều không phải người Đại Dong.
Túi mật của Tuyết Mãng ẩn tàng linh chi tuyệt phẩm, là linh vật hiếm thấy trên đời, ăn vào đại bổ, cũng có tác dụng không rõ.
Đây là miêu tả về túi mật Tuyết Mãng trong Đan Thuật Diệu Tuyệt , ngoài ra còn ghi lại hoàn cảnh có khả năng tồn tại loại dị xà này.
Đến tột cùng là loại tác dụng không rõ nào, trong sách không miêu tả, hiển nhiên là cũng không rõ ràng, chỉ cường điệu nếu luyện thành tiên đan, thành tiên rồi tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành.
Lúc này Thạch Sinh chạy tới.
"Sư phụ, ngài đã niệm xong rồi, sao bọn họ còn không động đậy vậy?"
Thạch Sinh hết sức tò mò nhìn hai người, non nửa chiếc màn thần trong tay nó đều đã đút hết cho đám chim nhỏ ăn, mà Hôi Miễn trên đầu nó đồng dạng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
"Hai gia hỏa này cũng không tầm thường đâu, tên hòa thượng giả cũng có thể hiểu thiền lý sao?"
"Để cho bọn họ phát ngốc một hồi đi, thiền cơ đã tới, xem ra là có chút duyên pháp cùng với bọn họ."
Dịch Thư Nguyên nói xong dẫn Thạch Sinh quay người rời đi.
Chỉ là sau vài bước, Dịch Thư Nguyên hình như có cảm ứng, khẽ nhíu mày nhấc ống tay áo lên, một viên quang điểm lập tức bay ra từ trong tay áo của hắn, bay vài vòng quanh hai người dưới cây, sau đó lại bay về phía Dịch Thư Nguyên.
"Đây là cái gì?"
Nghe thấy Thạch Sinh ngạc nhiên hỏi, Hôi Miễn nằm ở trên đỉnh đầu Thạch Sinh liếc nhìn qua, trước một bước hồi đáp.
"Xá Lợi Tử của Nê Bồ Tát! Nó không phải đã nhìn trúng hai gia hỏa đó rồi đấy chứ?"
Tiếng nói của Hôi Miễn vừa hạ xuống, quang điểm đã đến trong lòng bàn tay Dịch Thư Nguyên, hắn nhìn Xá Lợi Tử trong tay, sau khi suy nghĩ thấp giọng nói một câu.
"Vậy thì để ngươi ở lại đây tự quan sát đi, nếu như cảm giác vô vọng lại tới tìm ta."
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên ném Xá Lợi Tử trong tay lên cao, quang điểm hóa thành một đạo lưu quang bay về phía không trung, sau cùng vậy mà sáp nhập vào bên trong bảo đỉnh phía trên Di Quang Điện.
Làm xong những thứ này, Dịch Thư Nguyên liếc nhìn qua Đinh Phi Hùng, sau đó mới dẫn Thạch Sinh rời đi.
!
Dưới tán cây, dường như hai vị hòa thượng vẫn còn cảm giác trong lòng thêm một hồi nữa, dư âm của kinh Phật mới dần dần tiêu tán, nhưng mà tốc độ lại có phân chia trước sau.
Chiếu Lê tỉnh lại trước, trong lòng vui vô cùng!
Hoa lư trồng trong chùa, 150 năm mở ra linh trí, sau hơn 200 năm đi vào tu hành, nghe thấy rất nhiều kinh văn, tự cho mình là đệ tử của Phật Đà.
Tuy rằng nghe hòa thượng trong miếu niệm kinh khẳng định không tính là kinh giả, nhưng đến hôm nay Chiếu Lê hòa thượng mới biết được cảm giác nghe thấy chân kinh là như thế nào.
Chiếu Lê hòa thượng mở mắt nghiêng người, đầu tiên thấy hòa thượng bên cạnh hai mắt khép hờ, hình như vẫn còn không có tỉnh táo lại, không khỏi khẽ nhíu mày.
Sau đó Chiếu Lê hòa thượng bỗng nhiên phát giác được cái gì, vội vàng nhìn về bốn phía.
Dịch tiên sinh đã sớm không còn bên người nữa rồi, ngược lại là có mấy tăng nhân vây quanh cách vài chục bước, còn có một số tăng nhân đang ở chỗ xa hơn ngăn cản những vị khách hành hương ở bên ngoài.
Bên trong có người xì xào bàn tán, cũng có hòa thượng thấp giọng khuyên can, hẳn là đang khuyên tín đồ im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận