Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 451: Hoàn thành tâm nguyện của ngươi! (1)

Trong số võ quan nơi đây, bao gồm cả lão đô đốc, lúc trước đều đã nghe Đoạn Tự Liệt kể về chuyện xưa năm đó.
Cho nên sau khi nghe đoạn nói chuyện của Dịch Thư Nguyên cùng Đoạn Tự Liệt, mấy người bọn họ đều hiểu rõ vị tên Long Phi Dương nọ nhất định là cao thủ Tiên Thiên xuất hiện năm đó.
Nhưng nếu bàn về kích động, đương nhiên không ai vượt qua được Đoạn Tự Liệt, gã nhìn qua đô đốc bên người một chút, thấy lão đô đốc không nói gì, bèn dùng ngữ khí hơi kích động hỏi lại lần nữa.
"Vậy, thân thể của Long tiền bối có tốt không? Tiên sinh đã là hảo hữu của Long tiền bối, phải chăng có biện pháp gặp được ngài ấy, hoặc là có địa điểm ước định gặp mặt lần sau? Đoàn mỗ vô cùng muốn gặp lại Long tiền bối, để gửi lời cảm ơn cùng với bồi tội trước mặt ngài ấy."
Một khi người kích động, giọng nói sẽ theo bản năng lớn hơn không ít, kể cả là Đoạn Tự Liệt cũng khó có thể kiềm chế, khiến cho Thạch Sinh đang ngủ bị đánh thức dậy.
"A... Sư phụ, thật ồn ào nha."
Thạch Sinh đưa cánh tay từ trong chăn ra ngoài, nằm duỗi lưng một cái, liếc mắt nhìn qua trong phòng, bỗng thấy rõ ràng có nhiều người như vậy.
"Ai nha sư phụ, có thật nhiều người!"
Thạch Sinh bọc lấy chăn màn ngồi dậy, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn qua lại trong phòng, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ, nhưng lại không có một chút sợ hãi, làm cho ánh mắt của mọi người trong phòng cũng trở nên nhu hòa hơn không ít.
"Mặc xiêm y vào, sau đó tự mình học bài đi."
"Vâng."
Thạch Sinh lập tức chui ra từ trong chăn, túm lấy y phục của mình ở bên giường bắt đầu mặc vào, vừa mặc quần áo còn vừa nhìn những người khác, càng là liên tiếp lưu ý tới Đoạn Tự Liệt.
Thấy Đoạn Tự Liệt kích động như thế, Dịch Thư Nguyên cũng có vài phần vui mừng.
"Long tiền bối của ngươi đã sớm vượt qua cảnh giới võ đạo Tiên Thiên, thân thể của y còn có thể không tốt sao? Nhưng mà muốn gặp y cũng không thể dễ dàng, có đôi khi muốn tìm thì tìm không thấy, có đôi khi tùy tiện đi tới một địa phương đều có thể gặp phải."
Dịch Thư Nguyên nói xong bổ sung một câu.
"Nhưng mà mấy năm trước quả thật đã từng định ngày hẹn ước ở Tây Bắc, chỉ là không biết sẽ gặp mặt ở nơi nào, nhưng nếu như y muốn tìm ta, ngược lại là bất cứ lúc nào đều có thể tìm tới, lần sau gặp y ta sẽ nhắc về chuyện của ngươi, về phần y có muốn gặp ngươi hay không, chính là việc của y rồi."
Chỉ là những lời này lại để cho Đoạn Tự Liệt vô cùng cảm kích, gã hít sâu một hơi rồi trịnh trọng hành lễ về phía Dịch Thư Nguyên.
"Vậy trước tiên Đoàn mỗ tạ ơn Dịch tiên sinh rồi!"
"Đoạn đại nhân khách khí rồi!"
Thân phận mật thám của Dịch Thư Nguyên vốn đã có thể bị loại bỏ, lại có thêm một đoạn nói chuyện về quá khứ của Đoạn Tự Liệt, tự nhiên đã đủ nói rõ sự trong sạch của hắn.
Bên Dịch Thư Nguyên cũng không còn vấn đề gì hay để hỏi nữa rồi, sau khi hàn huyên vài câu, lão đô đốc dẫn người rời đi, hơn nữa còn hạ lệnh không cần cấm túc sư đồ Dịch Thư Nguyên trong khách xá, ngoại trừ không thể tiến vào một chút khu vực binh sĩ canh gác, bọn họ có thể đi lại những chỗ khác bên trong thiền viện.
Kết hợp cùng với những thông tin trước đây, thật ra trong lòng của lão đô đốc Trâu Giới đã có kết luận, sau khi rời khỏi khu vực khách xá, lão cũng nói với người bên cạnh.
"Như thế xem ra, quả thật đúng như lời Đinh Phi Hùng nói, những mật thám nọ không có quan hệ gì cùng với y, chẳng qua chỉ là vì bí tịch và đan dược mới đuổi tới đây."
Nhưng đồng thời cũng có nghĩa là manh mối truy xét mật thám cứ như vậy gián đoạn, muốn điều tra tỉ mỉ hơn cần tìm phương pháp khác.
"Nhưng mà đô đốc, không phải còn có tên hòa thượng không rõ hành tung sao? Cho dù hòa thượng nọ cũng không phải mật thám, nhưng dù sao Đinh Phi Hùng cũng là người Nam Yến, lại có võ công lợi hại như vậy, lưu lại y là một mối họa, không bằng cứ gán cho y là mật thám rồi xử lý, đây là đại công!"
Câu mà võ quan nọ nói ra cũng là tiếng lòng của mấy người nơi đây, bắt lấy mật thám xử lý sạch, cùng với mật thám đã bị người khác xử lý hết, hơn nữa còn bị cắt đứt manh mối, nhìn qua là biết cái nào có lợi hơn cho mình rồi.
Chu giáo úy và huyện úy huyện Tam Tương nguyên bản chịu trách nhiệm nơi này lại trầm mặc không nói, hai người liếc nhau, do dự muốn mở miệng.
Thời gian bọn họ tiếp xúc cùng Đinh Phi Hùng càng dài lại càng có cảm xúc, cảm thấy khả năng y thật sự đúng như lời Dịch tiên sinh nói, là một người hướng Phật.
"Mặc dù công lao trọng yếu, nhưng nếu ta là người quyết giữ ý mình, không phải sẽ phụ lòng tín nhiệm của hoàng thượng sao? Nam Yến lòng muông dạ thú, ngấp nghé đất màu mỡ của Đại Dong ta, Hoàng Thượng đã giao quân vụ của ba châu Bắc Lương Châu, Tố Châu, Bắc Thương Châu cho ta khôi phục, không phải để cho ta tới giết người lương thiện đổi lấy quân công!"
Lão đô đốc nói xong nhìn qua tướng quân vừa mới mở miệng khuyên, người sau lộ vẻ mặt sợ hãi.
"Mạt tướng không dám, mạt tướng chỉ lo lắng Hoàng Thượng trách tội đô đốc."
"Ta biết rõ bổn sự của ngươi, tương lai trên chiến trường sẽ có rất nhiều cơ hội kiếm công lao! Về phần trách tội sao, cũng không trách được đến trên đầu các ngươi. Ta chỉ lo rằng nếu thật sự nổi lên chiến sự! Đối với chúng ta mà nói vẫn là quá sớm."
Đoạn Tự Liệt xuất phát từ lý trí cùng tình cảm, cũng không hy vọng Đinh Phi Hùng bị định là mật thám, cũng khả năng liên quan đến Dịch Thư Nguyên, giờ phút này cũng lấy lòng nói.
"Đô đốc sáng suốt, khó trách Hoàng Thượng ủy thác trách nhiệm cho đô đốc!"
Chu giáo úy và huyện úy huyện Tam Tương cũng vội vàng theo sau mở miệng.
"Đô đốc sáng suốt!"
"Đô đốc nói cực đúng, việc cấp bách là truy xét manh mối xem những tên mật thám đó có nguồn gốc từ nơi nào!"
Một đám võ quan vừa nói vừa đi, dần dần rời xa.
Bên trong khách xá phía sau, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng phẩy quạt gật đầu, khó trách Hoàng Đế Đại Dong hiện thời có thể để Trâu Giới quản lý ba châu, hơn nữa còn cho quyền lợi rất lớn, lệnh cho quan viên ba châu tận lực phối hợp.
Mặc dù Đại Dong đã sớm hủy bỏ chức Tiết Độ Sứ, nhưng quyền thế của lão đô đốc Trâu Giới hầu như đồng đẳng với Tiết Độ Sứ ba châu, lấy tính tình của Hoàng Đế Đại Dong hiện thời, có thể đưa ra quyền lợi lớn như vậy, đủ thấy được sự tín nhiệm đối với Trâu Giới.
Trưa hôm đó, Dịch Thư Nguyên được thỉnh mời đến một tòa đại trướng bên ngoài chùa, cùng Trâu Giới và các võ quan dùng cơm.
Trong trướng bày biện chiếc bàn dài, sư đồ Dịch Thư Nguyên đều ngồi xuống cùng một chỗ với rất nhiều võ quan, cũng coi như là cho đủ lễ ngộ.
Đoạn Tự Liệt càng là liên tiếp là rót rượu mời Dịch Thư Nguyên, từ đó hiểu rõ được nhiều hơn không ít sự tình về Long Phi Dương.
Vừa ăn vừa nói đã qua ba tuần rượu, Trâu Giới bỗng nói với Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, Đinh Phi Hùng không còn hứng thú giang hồ có lòng hướng Phật, tuy rằng y là người Nam Yến, nhưng Trâu Giới ta cũng không muốn làm khó y, trong tấu chương đưa đến ngự tiền, cũng sẽ tuân theo công chính nói rõ như thế."
Trâu Giới hoàn toàn có quyền định loại chuyện như thế này, nhưng khẳng định phải báo cáo lại, đương nhiên, nếu như Hoàng Đế thật sự nhìn Đinh Phi Hùng không vừa mắt, vậy không có biện pháp.
Trâu Giới nói đến đây bỗng nhiên xoay chuyển lời nói.
"Chỉ là Đinh Phi Hùng võ công kỳ cao, thủy chung làm cho người ta chú ý, lão phu hy vọng Dịch tiên sinh ra mặt, khuyên y tự phế võ công, như vậy lão phu đảm bảo y có thể an tâm ở lại Tương Sơn thiền viện xuất gia làm tăng!"
Lời này vừa ra, không khí trên bàn cơm lập tức trở lên yên tĩnh, ngay cả võ quan lúc trước muốn gán cho Đinh Phi Hùng là mật thám cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đối với một võ giả mà nói, hủy bỏ võ công còn thống khổ hơn so với giết người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận