Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 452: Hoàn thành tâm nguyện của ngươi! (2)

Dịch Thư Nguyên cũng dừng động tác lại, nhưng kỳ thật cũng không quá ngoài ý muốn, chỉ là ý vị thâm trường nói.
"Xem ra đúng là Dịch mỗ làm kẻ ác nhân thích hợp nhất, nhưng mà tại sao Trâu lão đô đốc không thử hỏi Hoàng Thượng một chút xem? Biết đâu lồng ngực của Hoàng Thượng lại bao dung được một gã Vô Pháp hòa thượng mang theo võ công thì sao?"
Lời này của Dịch Thư Nguyên ít nhiều mang theo một tia châm chọc, nhưng Trâu Giới cũng không phiền muộn, để cho một vị đại nho sinh như vậy làm loại việc thuyết khách như thế, nếu còn không cho người ta bực tức vài câu đúng là hơi quá đáng.
"Lão phu tuyệt đối tin rằng Hoàng Thượng có phần rộng lượng dung người đó, chỉ tiếc là lão phu không có! Lão phu tổng lĩnh quân vụ ba châu, có thể lưu lại một mạng của Đinh Phi Hùng đã là điểm mấu chốt lớn nhất, mong rằng Dịch tiên sinh thông cảm!"
Quân vụ biên ải là chuyện trọng yếu, việc này khẳng định phải có kết quả đưa tới Thừa Thiên Phủ, nhưng mà Trâu Giới chỉ cần nói Đinh Phi Hùng đã tự phế võ công, cũng sẽ không khiến cho Hoàng Đế buồn rầu về chuyện này.
"Mà thôi mà thôi!"
Dịch Thư Nguyên một hơi uống cạn sạch chén rượu trong tay, sau đó trực tiếp đứng dậy, quay người đi về phía ngoài trướng.
"Dịch tiên sinh, ngài đi đâu?"
Đoạn Tự Liệt cũng đứng lên.
Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn thoáng qua, mang theo tiếng nói rời đi.
"Dĩ nhiên là đi tìm Vô Pháp hòa thượng!"
"Sư phụ, chờ ta một chút!"
Thạch Sinh cũng không dám một mình ăn cơm cùng nhiều võ tướng tràn ngập sát khí như vậy, nhanh chóng cầm lấy mấy chiếc bánh bột ngô đuổi theo Dịch Thư Nguyên.
Đoạn Tự Liệt suy nghĩ một chút rồi nói với Trâu Giới.
"Đô đốc, ta cùng đi qua nhìn xem?"
Trâu Giới nhẹ gật đầu cũng không đứng dậy.
"Đi thôi, nếu các ngươi muốn vậy đều cùng đi đi!"
Các võ quan còn lại hai mặt nhìn nhau, sau cùng ngoại trừ lão đô đốc sừng sững bất động, vậy mà tất cả những võ quan khác đều đứng lên, một người rất có thể là võ giả cảnh giới Tiên Thiên tự phế võ công, ai cũng muốn đi xem.
Từ loại phản ứng này nhìn lên, thật ra toàn bộ võ quan đều đã tin tưởng Đinh Phi Hùng thật sự có lòng hướng phật, Dịch Thư Nguyên đi khuyên tám phần có thể thành công.
!
Cánh cửa của gian thiện phòng tạm giam Đinh Phi Hùng lần nữa bị mở ra, người tiến vào không chỉ có võ quan chịu trách nhiệm trông giữ, còn có Dịch Thư Nguyên.
Đồng thời phía sau cũng có 8 - 9 võ quan đi cùng, mà Đoạn Tự Liệt đứng ngay bên người Dịch Thư Nguyên, hỗ trợ lôi kéo Thạch Sinh.
Vừa nhìn thấy Dịch Thư Nguyên tới đây, hòa thượng bên trong lồng giam nguyên bản đang bình tĩnh thoáng lộ ra chút kích động.
"Dịch tiên sinh! Ngài không sao chứ? Bọn họ có làm khó ngài không?"
Dịch Thư Nguyên đi vào trong thiện phòng tỉ mỉ quan sát hòa thượng trong lồng, ánh mắt của đối phương chỉ có ân cần, không hề hung lệ.
"Nhìn qua bộ dáng của Dịch mỗ cũng không giống như là bị làm sao nha?"
Sau khi vui đùa một câu, Dịch Thư Nguyên đi đến gần chỗ lồng giam, quay lại thoáng nhìn qua một đám võ quan đứng ở đàng xa, sau đó lại nhìn về phía hòa thượng.
"Hòa thượng, ngươi đã không còn hứng thú giang hồ, một thân tuyệt thế võ công lưu lại cũng vô dụng, ngược lại là cản trở tay chân, Đại Dong có thể dung được Vô Pháp hòa thượng, lại không tha cho Đinh Phi Hùng ".
Hòa thượng nghe vậy hỏi sững sờ một chút, hiểu rõ Dịch tiên sinh là bị bức tới làm thuyết khách, y chỉ khẽ thở dài một cái, sau đó tiêu sái cười to.
"Thị thị phi phi ân ân oán oán, nên bỏ xuống cũng đã bỏ xuống, toàn thân võ công tuy là tâm huyết suốt đời lại như thế nào không thể bỏ xuống đâu?"
Tiếng nói của hòa thượng dừng lại, hơi trầm mặc một sau đó tiếp tục mở miệng.
"Đinh Phi Hùng nguyện ý tự phế võ công, từ đó chỉ là Vô Pháp hòa thượng, chỉ tiếc là…"
Ngay khi ba chữ "Chỉ tiếc là" vừa ra, dường như Dịch Thư Nguyên lại một lần thấy được một khỏa võ đạo tâm ý ở chỗ sâu trong ánh mắt của y.
Dịch Thư Nguyên đồng dạng có tạo nghệ võ công không tầm thường, càng có một trọng biến hóa Long Phi Dương, đương nhiên có thể đồng cảm với tâm cảnh của hòa thượng lúc này.
"Chỉ tiếc là khó thất bại?"
Hòa thượng đã bình thản bỗng lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn tới lại thấy Dịch Thư Nguyên lộ ra nụ cười.
"Xem ra Dịch mỗ đã đoán đúng."
"Tiên sinh, thật đúng là thần nhân."
Mà Đoạn Tự Liệt đứng ngoài nghe hai người đối thoại, trong cơ thể cũng có một cỗ nhiệt huyết dâng lên, lồng ngực kích động lên vô hạn hào khí, chỉ hận lấy loại phương thức này quen biết cùng với người trong lồng giam.
Giờ phút này Đoạn Tự Liệt cũng bất kể là có làm trái quân lệnh hay không nữa, gã tiến lên một bước mở miệng nói.
"Đoàn mỗ nguyện đến bồi tiền bối đánh một trận, mặc dù không phải đối thủ của tiền bối, nhưng cũng sẽ không để cho tiền bối quá mức tiếc nuối!"
Trong lúc nói, Đoạn Tự Liệt vận chuyển nội khí khiến khí huyết bốc lên, một luồng khí thế cường đại kéo theo sát khí tràn ra, võ quan xung quanh vậy mà cũng cảm thấy có chút áp lực.
Ánh mắt của Hòa thượng sáng ngời, bằng vào khí thế hiện giờ cũng có thể hiểu rõ võ công của vị võ quan trước mắt tuyệt đối không phải người tầm thường có thể so sánh!
"Mở xiềng xích của y ra ! ".
Đoạn Tự Liệt rống to một tiếng, nhưng mà sĩ tốt không dám thật sự làm như vậy, bọn họ nhìn những võ quan khác, mà những người này cũng không dám hạ lệnh.
"Đoàn Tướng quân, việc đó…"
"Mở ra cho y!"
Một giọng nói trầm đục truyền đến, một đám võ quan nhao nhao quay lại, người nói chuyện vậy mà lại là đại đô đốc Trâu Giới tới chậm một bước.
"Ta nói, mở ra cho y, không nghe thấy sao?"
"Vâng!"
Binh sĩ nhanh chóng chạy tới, sau khi một trận đinh linh leng keng vang lên, đầu tiên là mở lồng giam, lại cởi bỏ xiềng chân, sau cùng là tháo thốn đầu tỏa cùng gông xiềng trên cổ.
Hòa thượng lần nữa khôi phục tự do, đương nhiên cũng không lập tức bạo khởi, chỉ là chắp tay trước ngực làm một phật lễ về mọi người.
"Tạ chư vị từ bi!"
Giờ phút này đáy nóng của Đoạn Tự Liệt cũng đã sôi trào.
"Nơi đây quá chật hẹp rồi, chúng ta đi tới trong nội viện đánh, để ta lĩnh giáo một chút cao chiêu của võ giả Tiên Thiên!"
Võ giả Tiên Thiên sao?
Hòa thượng có chút thất thần, cảm thụ tình hình thân thể, quả thật trong lúc bất tri bất giác y đã Tiên Thiên hóa sinh, nhưng đây có lẽ không phải là công sức của Quy Nguyên Đan.
Trong đại viện của Tương Sơn thiền viện, trước một bộ phận đá xanh phật trận, song phương quyết đấu cùng một đám võ quan đã đến nơi đây.
Nhưng Dịch Thư Nguyên lại quay người rời đi, Trâu Giới ngay gần nhìn về phía hắn.
"Dịch tiên sinh không xem sao?"
"Dịch mỗ mệt mỏi, trở về nghỉ tạm, chuyện cho tới bây giờ, có lẽ đô đốc không cần lo lắng hòa thượng làm việc gì khác người nữa rồi chứ?"
Dịch Thư Nguyên đã nói như vậy, Trâu Giới cũng không tiện giữ lại.
Hiển nhiên song phương quyết đấu cũng theo bản năng nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, chỉ là giờ khắc này bọn họ không có lên tiếng, rất nhanh đã di chuyển lực chú ý đến trên người đối thủ, đồng thời không ngừng kéo khí thế lên.
Mặc dù dùng mắt người thường không thể nhận ra, nhưng với Dịch Thư Nguyên lại như là hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở xa xa phía sau.
"Sư phụ con muốn xem."
"Tiên sinh, ta cũng muốn xem."
"Ta cũng không nói không cho phép các ngươi xem!"
"Vậy thì tốt quá!"
"Đúng vậy!"
"Vậy ta đi đây!"
Nguyên bản Thạch Sinh rời đi lập tức chạy về, Hôi Miễn tự nhiên cũng trốn ở trong quần áo của Thạch Sinh.
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, bước nhanh về phía hậu viện, sau khi khi trở lại bên trong khách xá cứ thế mặc quần áo nằm trên giường mà ngủ, hầu như trong khoảnh khắc đã ngủ say.
Lưu lại thân hình biến ảo tại chỗ, lại có một đạo gió mát lướt qua khe hở cửa sổ rời đi, thổi tới bên ngoài Tương Sơn thiền viện.
Hai ngọn lửa võ đạo chói mắt như thế, giống như ngôi sao trên mặt đất giữa đêm tối.
Một khắc bóng người hiện ra trên bầu trời, Dịch Thư Nguyên đã biến thành Long Phi Dương, hắn nhìn về phía dưới, trong lòng biết Đoạn Tự Liệt tất thua không nghi ngờ.
"Hòa thượng, hôm nay hoàn thành tâm nguyện của ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận