Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 456: Nào có cái gì trùng hợp (2)

Trong một chỗ sân nhỏ khác, Chiếu Lê hòa thượng đồng dạng đứng trên ngọn một cây đại thụ nhìn tới tiền viện xa xa.
Từ lúc Đoạn Tự Liệt bắt đầu cùng so đấu Vô Pháp hòa thượng, đến lúc Long Phi Dương hiện thân đánh một trận sau cùng với Vô Pháp hòa thượng, hầu như Chiếu Lê hòa thượng không bỏ qua một chút chỗ đặc sắc nào.
Giờ phút này trong lòng của Chiếu Lê hòa thượng chấn động vô cùng.
Cái loại uy thế vừa xong, vậy mà làm cho mình cũng cảm giác được sợ hãi! Võ giả phàm nhân có thể mạnh đến như vậy sao?
Chỉ sợ đúng như lời Long Phi Dương nói, cho dù yêu ma quỷ quái, cũng có thể trảm đi? !
Chuyện cho tới bây giờ, Tương Sơn thiền viện tự nhiên cũng sẽ không có ai tiếp tục làm khó Vô Pháp hòa thượng nữa.
Tạm thời không quan tâm tới Đoạn Tự Liệt kích động, những người khác tư cách võ quan Đại Dong, nhìn thấy như tuyệt thế cao thủ cảnh giới Tiên Thiên như Long Phi Dương tự nhiên cũng nhao nhao muốn quen biết một chút, cũng hiện lên kính ý với cả Vô Pháp hòa thượng.
Chỉ là khi hai đại cao thủ Tiên Thiên đi tới, lại chỉ có hai người Đoạn Tự Liệt cùng đại đô đốc Trâu Giới chân chính mở miệng ra nói được.
"Long đại hiệp, Trâu Giới chào!"
"Đại đô đốc khách khí!"
Dịch Thư Nguyên đáp lễ sau đó nhường ra một bước, Trâu Giới hiểu rõ ý của hắn, trịnh trọng thi lễ một cái với về Vô Pháp hòa thượng.
"Vô Pháp đại sư, bất luận ngươi tin hay không, Trâu mỗ cũng không phải cố ý làm khó dễ ngươi, càng không có ý định vì giải thích cho bản thân, chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ có thể bảo chứng sẽ giúp ngươi giải thích rõ ràng với ngự tiền, cũng giúp ngươi tranh thủ độ điệp!"
"Đại đô đốc không nên tự trách, bần tăng không hề tiếc nuối!"
Hòa thượng nói xong nhìn qua Đoạn Tự Liệt.
"Đoàn Tướng quân, trường thương của ngươi đã hủy, một chuỗi phật châu của bần tăng chính là lấy thần binh lợi khí của cao thủ chư quốc Nam Yến và Tây Bắc, dung luyện tinh hoa rèn thành huyền thiết, bây giờ tặng cho ngươi để chế tạo binh khí mới."
Đoạn Tự Liệt đang muốn gửi tới lời cảm ơn, đã thấy hòa thượng tiếp tục mở miệng nói.
"Tuy rằng Quy Nguyên Đan không còn, nhưng bần tăng sẽ viết Quy Nguyên Công ra, cùng nhau tặng cho tướng quân, đương nhiên tướng quân có Long tiền bối chỉ điểm, công pháp đó cũng chỉ có thể để làm tham khảo!"
"Long mỗ cũng không tính là chỉ điểm, chỉ là dạy gã phương pháp rèn thân thể mà thôi."
Đoạn Tự Liệt kích động không thôi, lấy phật lễ gửi lời cảm ơn tới Vô Pháp hòa thượng.
"Đa tạ đại sư!"
Loại hồi báo này những người khác hâm mộ không được, tự nhiên cũng không ai có ý kiến gì.
Dịch Thư Nguyên đánh giá Đoạn Tự Liệt một chút, không nói lời dư thừa, chỉ lưu lại một câu "công phu không tệ" sau đó quay người rời đi.
"Long tiền bối, ngài đi đâu?"
Hiển nhiên Đoạn Tự Liệt còn có rất nhiều lời muốn tâm tâm niệm niệm cùng với tiền bối, chỉ sợ hắn lần nữa biến mất.
Dịch Thư Nguyên quay người nhìn lại sau lưng, nhìn lướt qua mọi người sau đó cười nói.
"Vốn chính là hẹn gặp mặt cùng bằng hữu cũ, hiện giờ dĩ nhiên đã đi đến nơi hẹn, ta nghĩ Dịch tiên sinh đáng được khôi phục tự do rồi đi?"
Lão đô đốc vội vàng trả lời.
"Đó là tự nhiên!"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, bước đi về phía hậu viện, những nơi đi qua, sĩ tốt nhao nhao nhường đường, lúc đi xuyên qua bên cạnh cổng vòm Thạch Sinh đứng, thần sắc của tiểu tử lộ ra ba phần cổ quái nhăn nhó nói một câu.
"Chào, Long, Long đại hiệp."
"Ha ha ha ha ha ha."
Dịch Thư Nguyên nghe vậy cười to, xoay người ôm lấy Thạch Sinh rồi sải bước rời đi.
Xa xa, mặc kệ là Vô Pháp hòa thượng hay một đám võ quan, tất cả đều nhìn tới bóng lưng đi xa của Long Phi Dương.
"Thật là kỳ nhân giang hồ!"
Vô Pháp hòa thượng thì thào nói một câu, cũng là tiếng lòng của mọi người bên cạnh.
Sân sau, nơi gần tăng xá, chỗ ở của Dịch Thư Nguyên đã sớm không còn người canh giữ, hắn đi đến trước phòng, mơ hồ còn có thể nghe thấy trong phòng có tiếng hô hấp đều đều khi ngủ.
Nhưng Dịch Thư Nguyên cũng không lập tức đi vào, mà quay đầu nhìn qua một bên.
Chiếu Lê hòa thượng vốn dùng thủ thuật che mắt cõi lòng đột nhiên nhảy dựng lên, có một loại cảm giác mình đã bị xem thấu, hầu như ngay lập tức bay ngược rời đi.
Cho tới thời khắc lần nữa quay lại chỗ cũ, Chiếu Lê hòa thượng cũng hiểu rõ mình quả thật đã bị nhìn thấu.
"Két.. ! ".
Dịch Thư Nguyên mở cửa đi vào, đợi đóng cửa lại, Thạch Sinh đã không ức chế nổi kích động lập tức lên tiếng.
"Con muốn học con muốn học, sư phụ, con cũng muốn học võ công!"
"Ha ha, ngươi không chê mệt mỏi vậy thì học đi!"
Dịch Thư Nguyên không có ý kiến về việc này, mà Hôi Miễn trên đầu vai Thạch Sinh đã cười trộm rồi, tiểu tử này quả thực tự mình chuốc lấy cực khổ, tiên pháp còn chưa có học tốt đâu.
Nghe tiếng cười của Hôi Miễn, Thạch Sinh lại có chút ít hối hận, tuy nhiên vẫn muốn học.
Cùng ngày, thời điểm hơi trễ trong ngày, một phong tấu văn do tự tay đô đốc Trâu Giới viết đã cấp tốc đưa từ Tây Bắc đến Thừa Thiên Phủ.
Thư tín thông qua quan đạo trải qua từng cổng dịch trạm, trên đường không ngừng đổi người thay ngựa ngày đêm đi gấp, sau chín ngày phần tấu văn đó đã được đưa tới Kinh Thành.
Tấu văn trước tiên được đưa đến Thừa Thiên Phủ, Phụ Tể cùng với Binh Bộ Thượng Thư biết việc liên quan không nhỏ, lập tức cùng nhau vào cung diện thánh.
Sau giờ ngọ, trong ngự thư phòng, thiên tử Đại Dong nghiêm túc đọc nội dung trên tấu văn, bìa mặt đều bị nắm thật chặt lại.
"Mật thám Nam Yến vẽ địa hình biên ải Đại Dong ta, nhưng bây giờ vẫn không thể khơi lên chiến sự, vẫn chưa thể cũng chưa tới thời điểm."
Đợt thời gian trước bình nguyên sản xuất lương thực của Trường Phong Phủ bị ngập, hầu như đã đâm một đao vào trái tim Hoàng Đế, càng ảnh hưởng rất lớn tới quốc sách còn lại, nhưng dù vậy Hoàng Đế cũng vẫn ổn định tâm tính chậm rãi trị quốc như cũ.
Mật thám vẽ bản đồ chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng Hoàng Đế cũng chỉ có thể đè xuống lửa giận, lòng y biết dân sinh của Đại Dong còn chưa hồi phục, quân quản lý không tốt, võ trang chưa đủ, lương thảo không phong phú, kho lương thực các nơi đều còn chưa đầy, còn không chịu được chiến hỏa.
"Mặc dù không thể khởi xướng chiến sự, nhưng cũng không thể không phòng, cần đi Tây Bắc điều động sĩ tốt, cam đoan quân giới đầy đủ hoàn mỹ! Phải để cho Nam Yến biết rõ Đại Dong ta ghét chiến tranh nhưng cũng không sợ chiến!"
"Bệ hạ thánh minh!"
"Lui ra đi!"
Hai vị đại thần quen biết liếc mắt, hành lễ cáo lui.
"Vâng! Chúng thần cáo lui!"
Ánh mắt của Hoàng Đế lần nữa nhìn xuống đoạn sau của tấu văn, trong lòng có cảm khái, càng có sắc thái vui mừng.
"Cấp độ điệp cho Vô Pháp hòa thượng nọ, cho y an tâm xuất gia đi."
Nói xong Hoàng Đế nhìn qua bên cạnh.
"Lương Hỉ, sai một tên tâm phúc nhanh chóng đi Tố Châu, ngoại trừ ngợi khen đám người tương quan, nếu như Dịch tiên sinh vẫn còn, cần phải lưu hắn lại cho ta, tốt nhất 'Khuyên' hắn tới Kinh Thành!"
"Tuân chỉ!"
Chương Lương Hỉ biết rõ Đế tâm, hành lễ thối lui về phía sau.
Mà Hoàng Đế lúc này cũng thở dài một hơi, một là mừng rỡ vì Dịch Thư Nguyên nhiều năm không có tin tức không có việc gì.
Hai là mật thám Tây Bắc liên quan không nhỏ, nhưng Dịch tiên sinh cùng hảo hữu Long Phi Dương lại hết lần này tới lần khác cùng nhau xuất hiện ở đó, lại đúng lúc đụng phải mật thám và Vô Pháp hòa thượng, chỉ sợ không phải là trùng hợp!
Chỉ có thể nói kỳ nhân mặc dù thân không có ở triều đình, nhưng tâm vẫn có xã tắc Đại Dong!
Nhưng mà có bực cao thủ gần như vô địch thiên hạ như Long Phi Dương ở đó, sợ là cũng không thể cưỡng ép khuyên người tới kinh sư được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận