Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 463: Tìm ta, tìm ngươi (1)

Tư Tử Xương biết rõ nếu thời gian quá lâu người ở phía ngoài sẽ nôn nóng, cho nên rất nhanh đã bình phục lại khí tức, hít sâu một hơi, linh khí bốn phương chậm rãi lưu động tới đây, theo một hơi khí tức dung nhập vào trong cơ thể, thấm nhuần tạng phủ.
Một lúc sau, Tư Tử Xương lại mở to mắt, lần nữa nhìn trang giấy trước mặt, nỗi lòng vẫn có chút khó bằng phẳng như cũ.
Người để lại chữ này nhất định cũng là tiên tu, hơn nữa chắc chắn tu vi cực cao, không nghi ngờ gì chính là bình sinh ít thấy, một trang tàn văn lại khiến thiên đạo bất dung.
"Nếu như có thể tìm được hắn, nếu như có thể tìm được hắn…"
Tư Tử Xương nhìn chằm chằm vào văn tự trên trang giấy, không ngừng thì thào tự nói, dường như muốn khắc văn tự vào trong lòng.
Trong thoáng chốc, quanh thân Tư Tử Xương giống như trở nên bắt đầu mơ hồ, mà trong mắt gã, ngoại trừ chữ trên trang giấy trước mắt, hết thảy mọi thứ xung quanh cũng lâm vào một loại vặn vẹo rất nhỏ !
Xa xôi khu vực Tây Bắc Tố Châu, giờ phút này trời còn chưa tờ mờ sáng.
Trong một nhà khách sạn, Thạch Sinh ôm lấy bọc chăn ngủ say, Dịch Thư Nguyên thì nằm nghiêng ở ven giường lấy tay gối đầu mà ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, tâm thần của Dịch Thư Nguyên khẽ nhúc nhích, hình như có nhận thấy.
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên nửa mê nửa tỉnh dắt thần mà động.
Giống như lúc ở trong phòng nghỉ ngơi của Trác Tình vậy, một phần cảm giác giống như thần hồn xuất khiếu, rồi lại giống như trong mộng mất tập trung, hình như thần lưu lại bản thể, rồi lại tựa như xuất thần ngao du bên ngoài.
Trang giấy có ghi chép Càn Khôn Biến cực kỳ đặc thù, thế cho nên bây giờ vậy mà lại có một đám tâm thần của Dịch Thư Nguyên trực tiếp hiện ra trên giấy.
Mặc dù cách xa nhau ngàn vạn dặm, nhưng thân hình của Dịch Thư Nguyên lại dần dần hóa sinh ra ở trên đó.
Dịch Thư Nguyên đứng bên cạnh trang giấy, cúi đầu nhìn tới phía trước, dưới pháp nhãn, một nam tử ẩn có linh khí vờn quanh thân ngồi ở dưới đất.
Trên thân người này ẩn hàm tiên khí, hiển nhiên là người trong tiên đạo, nhưng theo Dịch Thư Nguyên xem ra, một thân vận số có chút không bình thường.
Nam tử nhìn không chuyển mắt tới trên mặt giấy, hiển nhiên là không thấy được Dịch Thư Nguyên.
"Nếu như có thể tìm được hắn, nếu ta có thể tìm được hắn…"
Lời thì thào tự nói của Tư Tử Xương truyền đến, không khỏi khiến Dịch Thư Nguyên cảm thấy có chút kỳ diệu, lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Ta tìm ngươi, ngươi tìm ta?"
Tuy Dịch Thư Nguyên nói ra khỏi miệng như thế, nhưng hiển nhiên Tư Tử Xương không nghe được.
Nhưng mà chỉ trong mấy hơi đó, Dịch Thư Nguyên bỗng cảm giác thấy trạng thái của bản thân đã bất ổn, chính như lúc đầu ở trong viện của Trác Tình, một khi ngoái đầu nhìn lại sẽ tán loạn ngay.
Dịch Thư Nguyên quay người đi về phía cửa phòng yên tĩnh, xem cửa phòng như không hề tồn tại, sải bước đi xuyên qua, cũng nhìn thấy mấy người đứng ở bên ngoài.
Sau đó không đợi thân hình tán loạn, ý niệm trong đầu của Dịch Thư Nguyên khẽ động, một đám thần niệm tản đi.
Trong khách sạn Tố Châu, thân hình nằm nghiêng ngủ của Dịch Thư Nguyên cũng đúng lúc này mở mắt.
"A Bảo đã lớn như vậy rồi sao?"
!
Bên ngoài tĩnh thất, người chờ đợi dần dần bắt đầu nôn nóng, Tư Tử Xương quá mức chuyên chú, thế cho nên quên mất thời gian, nhưng người ở bên ngoài cuối cùng là người bình thường, trong lòng càng dần càng không ổn định.
Mọi người lúc đầu vốn đã trở lại bàn uống trà, nhưng bây giờ lại lần lượt vây đến trước cửa.
Tuy rằng nhìn thân ảnh mơ hồ bên trong vẫn đang ngồi không nhúc nhích, nhưng mọi người lại liên tiếp nhíu mày.
Rõ ràng là vào tĩnh thất tỉ mỉ xem, tại sao đã sắp qua nửa canh giờ rồi vẫn không có động tĩnh gì?
Giờ phút này Dịch A Bảo cảm thấy vô cùng bất an, thậm chí nghĩ phải chăng tranh chữ đã xảy ra vấn đề, y giống như xin giúp đỡ nhìn qua phu tử bên cạnh, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Phu tử, tại sao lại lâu thế?"
Phu tử đồng dạng cũng không chịu nổi nữa.
Tuy rằng bên trong là tĩnh thất, đi tới sẽ không lễ phép, nhưng ngươi vào lâu như vậy không có phản ứng đồng dạng cũng là thất lễ đi?
Phu tử mặc kệ nhiều như vậy, thò tay đập vào trên cửa.
"Phanh phanh phanh."
"Tư tiên sinh, ngươi xem xong chưa? Đã rất lâu rồi!"
Tiếng đập cửa thoáng cái đã đánh thức Tư Tử Xương bên trong, gã có vẻ hơi bối rối nhìn qua xung quanh, không có gì dị thường, trang giấy trước mắt vẫn bày trên mặt đất, không khỏi hung hăng nhẹ nhàng thở ra.
"Phanh phanh phanh."
"Tư tiên sinh, nếu như không ra chúng ta sẽ tiến vào đấy!"
Tiền Hưng Văn cũng có chút cấp bách.
"Tư tiên sinh, ngươi xem xong chưa vậy?"
Tư Tử Xương nhanh chóng ngồi thẳng, niệm động thi pháp vung tay phất một cái tới phía trước, không trung ngưng tụ ra từng giọt nước, nhao nhao xóa đi vết máu trên mặt đất cùng trên mặt và quần áo của mình.
Sau đó gã lại lau khóe miệng, vết máu trên đầu ngón tay hơi hiện màu đen, rồi mới nhìn về phía cửa ra vào.
"Các ngươi vào đi!"
Nghe bên trong rốt cuộc nói chuyện, người bên ngoài mở cửa ra, gần như là đồng loạt tiến vào.
Khi thấy bức tranh chữ hoàn hảo trải trên sàn nhà, tất cả mọi người vừa nãy lo lắng chờ đợi ngoài cửa không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Tiền Hưng Văn cũng hòa hoãn không khí, nhanh chóng thấp giọng hỏi thăm.
"Tư tiên sinh nhìn xong rồi chứ? Định trang hoàng lại bức tranh chữ này như thế nào?"
Tư Tử Xương không hề nhìn tới Tiền Hưng Văn, mà ngẩng đầu nhìn tới Dịch A Bảo bên cạnh Lý phu tử.
"Vị công tử nọ, bức tranh chữ này có tên không?"
Dịch A Bảo nhẹ gật đầu trả lời.
"Tên của nó là Càn Khôn Biến ."
Càn Khôn Biến? Hay cho một câu Càn Khôn Biến! Nắm thiên địa ảo diệu, vận hành biến số càn khôn, khó trách thiên địa không cho phép!
"Có biết là người phương nào lưu lại không?"
Dịch A Bảo lắc đầu.
"Vật gia truyền, nhập lại không rõ ràng."
Tư Tử Xương biết rõ thư sinh trước mắt đang nói dối, nhưng điều đó không quan trọng, gã chỉ nhìn Dịch A Bảo tiếp tục nói.
"Có thể được chữ này, nghĩ đến cũng đúng là chỗ hữu duyên, Tư mỗ cả gan hỏi một câu, công tử có thể bỏ đi thứ yêu thích hay không?"
"A?"
Dịch A Bảo sửng sốt một chút, còn mấy hảo hữu đồng môn bên cạnh đã sớm thoáng khó chịu thấp giọng mỉa mai một câu.
"Nghĩ thật đẹp!"
Ngay cả Lý phu tử cũng nhíu mày, loại chữ như thế sao có thể bán được, cho dù muốn bán, đến phiên của ngươi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận