Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 464: Tìm ta, tìm ngươi (2)

Giờ khắc này A Bảo ngồi xổm xuống cẩn thận cầm trang giấy lên, mà Tư Tử Xương cũng không ngăn cản.
Đối mặt với sự biến hóa của mọi người, thậm chí là mở miệng cười nhạo, Tư Tử Xương không phiền muộn chút nào, gã cũng biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào, nhưng vẫn mỉm cười nói thêm.
"Vị công tử này, ngươi không biết Tư mỗ sẽ ra giá bao nhiêu, làm sao biết mình có động tâm hay không?"
Dịch A Bảo còn chưa nói gì, bằng hữu của y đã không nhịn được nữa rồi.
"Giá bao nhiêu? Ngàn kim khó cầu!"
"Đúng vậy, Tư tiên sinh, nếu ngươi có thể hỗ trợ trang hoàng, chúng ta vô cùng cảm kích, muốn bao nhiêu tiền ngươi cứ tùy ý nói! Nếu không muốn giúp đỡ, cùng lắm chúng ta đi tìm người khác!"
"Đúng vậy!"
Dường như Tư Tử Xương đã sớm nghĩ mọi người sẽ nói như vậy, không khỏi nở nụ cười lắc đầu.
"Vàng bạc tiền đồng? Bảo thạch mỹ ngọc? Như thế nào xứng đánh đồng cùng với chữ này!"
Lời vừa nói ra, những người còn lại không khỏi hơi sững sờ, mà Tư Tử Xương lại nhìn Dịch A Bảo, vô cùng nghiêm túc nói.
"Nếu như ngươi nguyện ý bỏ đi thứ yêu thích, muốn tiền tài, ta có thể cho ngươi núi vàng núi bạc, muốn công danh, ta có thể giúp ngươi đề tên bảng vàng thăng quan tiến tước, muốn thọ nguyên, ta có thể giúp ngươi sống lâu trăm tuổi vả lại bách bệnh không sinh."
Tiếng nói của Tư Tử Xương có chút dừng lại, đến gần Dịch A Bảo một bước, tiếp tục nói.
"Muốn mỹ quyến, ta cũng có thể đưa cho ngươi duyệt toàn bộ sắc đẹp nhân gian, nếu như còn chưa đủ, chính là thần nữ tiên tử trên bầu trời cũng chưa chắc không thể thấy!"
Tư Tử Xương lại tới gần thêm một bước, nhìn chằm chằm vào Dịch A Bảo tiếp tục nói.
"Chỉ cần ngươi mở miệng! Chỉ cần ngươi mở miệng!"
Dịch A Bảo ngây ngốc, đây là điều kiện gì? Y thậm chí hoài nghi mình nghe lầm, chẳng qua khi nhìn qua người bên ngoài cũng đang hơi sững sờ, mới rõ ràng vừa xong không phải là nghe nhầm.
"Hôm nay là chúng ta làm phiền rồi, A Bảo, ta thấy chúng ta không nên làm phiền Tư tiên sinh nữa!"
Phu tử bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, hơn nữa vừa nói đồng thời còn đi tới phía trước Dịch A Bảo, chặn tầm nhìn của Tư Tử Xương, chắp tay hạ thấp người về phía gã.
"Tư tiên sinh, chúng ta cáo từ!"
Dứt lời, ánh mắt của Lý lão phu tử nghiêm nghị nhìn A Bảo và những người còn lại, những người khác như ở trong mộng mới tỉnh, nhao nhao cùng hành lễ.
"Chúng ta quấy rầy rồi, hôm nay cáo từ vậy!"
"Quấy rầy!"
Tiền Hưng Văn hình như vô cùng sốt ruột, nhanh chóng thấp giọng nói.
"Lý phu tử, Lý phu tử, lại lưu lại một hồi đi, Dịch công tử, vừa nãy Tư tiên sinh nói, Lý huynh, Lý huynh, ài ài, chư vị."
Tiền Hưng Văn còn chưa nói hết, chỉ thấy Lý lão phu tử đã lôi kéo tay Dịch A Bảo đi ra ngoài.
Trong lòng của Tư Tử Xương cũng căng thẳng, đuổi theo mọi người đi tới bên ngoài tĩnh thất, nhìn bọn họ đi ra cửa, mặc dù thoáng thất thần, nhưng cũng không đuổi sát theo không buông, chỉ là nhẹ nhàng mở miệng, lấy âm thanh chỉ Dịch A Bảo có thể nghe được nói.
"Dịch công tử, chỉ cần ngươi mở miệng là được, rồi ngươi nhất định sẽ tới tìm ta."
A bảo đã cất chữ lại trong hộp gỗ cũng quay lại nhìn một cái, lại bị Lý phu tử mạnh mẽ lôi kéo bước nhanh rời đi.
Lý phu tử đã hơn 60 tuổi, nhưng giờ phút này lại đi rất nhanh, cánh tay kéo theo Dịch A Bảo cũng vô cùng dùng sức, dẫn mọi người rất nhanh rời khỏi ngõ hẻm, sau đó đi ra cư dân phường, không ngừng đi về phía thư viện Nguyệt Châu.
Mãi cho đến khi cảnh sắc xung quanh trở lên hết sức quen thuộc, Lý phu tử mới buông lỏng không ít.
Vừa xong lời nói và hành động của Tư Tử Xương có chút vớ vẩn, nhưng bộ dạng của phu tử cũng khiến cho mọi người căng thẳng vô cùng.
Phu tử nhìn qua bên cạnh, thấy thần sắc của mọi người, trên mặt của lão cũng khẽ buông lỏng một chút.
"Tuy rằng còn sớm, nhưng một hồi cùng đi ăn trưa đi, tới ngay Nghi Tân Lâu đi."
Nói xong phu tử chỉ về một quán rượu phía góc phố đối diện, khoảng cách của Nguyệt Châu thư viện vơi nơi này cũng chỉ có một giai đoạn, tửu lâu này là nơi phu tử trong thư viện sẽ thỉnh thoảng đến, coi như là địa phương rất quen thuộc.
Tuy rằng bây giờ là năm mới, nhưng quán rượu vẫn buôn bán như thường lệ, chẳng qua sinh ý ăn uống lại vắng hơn rất nhiều, ngược lại là tới đặt đồ ăn đưa đi không ít.
Tiểu nhị trong tửu lâu quen biết Lý phu tử, sau khi nhiệt tình chào mời, đã dẫn theo mọi người đi tới một gian tao nhã trên lầu một, hơn nữa còn đốt lò than sưởi ấm.
Mãi đến khi mọi người ngồi xuống nhã gian, độ nóng trong phòng tăng lên cao, vả lại trà nóng cũng dâng lên, Lý phu tử mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.
"Phụ thân, vừa xong ngài."
Lý phu tử khoát tay áo, liếc mắt qua Tiền Hưng Văn lại nhìn tới Dịch A Bảo.
"A Bảo, những lời nói vừa xong, ngươi nhất định không được tin, trên đời này có một loại người gọi là thuật sĩ, biết một chút thủ đoạn biến hoá kỳ lạ, rõ ràng Tư Tử Xương đó không quá bình thường, không được tiếp tục gặp lại!"
"Lý phu tử, ngài quá lo lắng, Tư tiên sinh không phải người như ngài nghĩ đâu, gã thật sự có bản lĩnh."
Phu tử cắt đứt lời của Tiền Hưng Văn.
"Vậy những lời Tư Tử Xương vừa nói cũng quá mức vớ vẩn, nếu như có thể làm được, sao gã không lấy? Huống hồ…”
“Cho dù có thể dễ dàng đúng như lời của gã nói, vậy nhất định cũng là tiền tài bất nghĩa, đồ vật bất chính, không được chết già! Hưng Đồng, ta biết rõ con người của Tư Tử Xương không tệ, nhưng lần này coi như thôi!"
Nói xong phu tử nhìn qua Dịch A Bảo và mấy học trò bên cạnh.
"Các ngươi hiểu rõ chưa?"
Mấy người Dịch A Bảo chỉ cảm thấy tựa như về tới lớp học trong thư viện, vội vàng đáp lời phu tử.
"Học trò đã biết!"
"Ài, cũng không cần quá lo lắng, mặc dù Tư Tử Xương quái dị, nhưng thực sự chưa từng nghe nói gã làm ra sự tình khác người gì, về phần trang hoàng tranh chữ, sau khi trở về thư viện chúng ta lại tìm thợ thủ công là được."
"Vâng!"
Tiền Hưng Văn bên cạnh lại ít nhiều có chút buồn vô cớ, gã biết rõ Tư Tử Xương có chút bổn sự đặc thù, thực sự không ngờ vừa xong đối phương lại nói ra những lời như vậy.
Phúc lộc thọ lại chỉ cần mở miệng là có thể được sao?
Thật ra không chỉ Tiền Hưng Văn, trên thực tế là những người khác bao gồm cả Dịch A Bảo ở bên trong, ít nhiều đều nghĩ đến những lời vớ vẩn nọ của Tư Tử Xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận