Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 471: Năm tháng như thoi đưa (1)

Một tiếng "Bá gia gia" truyền đến, tuy rằng giọng nói đã sớm trở nên thô hơn không ít so với lúc trước, nhưng vẫn còn giống một chút trong ký ức của Dịch Thư Nguyên.
A Bảo kích động chạy tới, bộ dạng giống như lần đầu đuổi theo Hôi Miễn chạy ở trên bờ ruộng, mặc dù thân hình và tuổi tác lớn lên, nhưng thần thái vẫn còn.
"Bá gia gia ! ".
A Bảo lại gọi một tiếng, vọt tới cửa chính của Nguyệt Châu thư viện.
"Ừ!"
Dịch Thư Nguyên lên tiếng, trong lòng cũng có phần cảm khái, mà A Bảo dần dần tiếp cận, bước chân không khỏi chậm lại một chút.
Thời gian đã gần 10 năm, bộ dạng của bá gia gia trong trí nhớ đã có chút mơ hồ, nhưng lúc gặp lại, A Bảo lập tức nhớ tới lúc trước, phát hiện hầu như bá gia gia không có thay đổi gì.
Dịch Thư Nguyên thấy bộ dạng của A Bảo có chút thất thần, không khỏi nở nụ cười.
"Trưởng thành rồi!"
Dẫu sao A Bảo cũng không phải là tiểu hài tử năm đó nữa, hiện giờ y cũng biết bá gia gia có lẽ là học cứu thiên nhân, sau khi đến gần lập tức sửa sang lại một chút áo mũ, trịnh trọng khom người thi lễ với Dịch Thư Nguyên.
"Bá gia gia!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu, một tay kéo A Bảo tới vị trí bên người.
"Trời còn đang mưa đấy."
Một kéo này không chỉ lôi Dịch A Bảo vào dưới tán cửa tránh mưa, cũng giống như kéo gần lại thời gian tám chín năm, khiến cho cảm giác căng thẳng của A Bảo không còn sót lại chút gì.
"Không sao, mưa không lớn!"
A Bảo "Bộp bộp" vỗ vỗ trên người, đập hạt mưa bên trên quần áo rơi nhốn nháo, cũng lấy ra khăn vẫy vẫy giọt nước phía trên, nhưng mà lực chú ý tự nhiên vẫn đặt trên người Thạch Sinh ngủ say như cũ.
"Bá gia gia, hài tử này là ai? Chẳng lẽ ngài đã thành gia lập thất ở bên ngoài?"
Dịch Thư Nguyên dở khóc dở cười.
"Đừng nói lung tung, nó gọi Mặc Thạch Sinh, chính là đồ đệ của bá gia gia ngươi."
A Bảo nhẹ gật đầu, nhưng mà lại lý giải Thạch Sinh là đi theo bá gia gia đọc sách học chữ nghiên cứu học vấn.
"Ngài đi ra ngoài lâu như vậy là đi đâu thế, ta còn tưởng rằng ngài phải đi thật lâu mới trở về nữa!"
Giờ phút này Hôi Miễn cũng chui ra, đứng ở đầu vai Dịch Thư Nguyên, nhìn A Bảo.
"Ồ, nó vẫn còn sao!"
A Bảo lại cất khăn nho đi, vui mừng nhìn Tiểu Hôi trên đầu vai của Dịch Thư Nguyên, lúc trước y thích bắt nó nhất, chỉ là rất khó bắt được.
"Kẹt ... kẹt ! ".
Hôi Miễn cũng kêu lên hai tiếng, thấy A Bảo cẩn thận thò tay tới cũng không tránh né, mặc kệ y sờ lên da lông trên người.
Cũng vào lúc này, người gác cổng mới chạy trở về, trong miệng ít nhiều thở hổn hển một chút.
"Ài, ngươi chạy nhanh như vậy…các ngươi nói chuyện đi…các ngươi nói chuyện đi."
Sau khi thấy Dịch Thư Nguyên và A Bảo nhìn qua, người gác cổng nói một câu rồi trở về trước bàn ngồi xuống.
Nguyệt Châu thư viện có quy định, coi như là thân thích tới đây, cũng không được đi vào trong bộ phận thư viện, nhưng mà chỉ cần không đi vào học đường và hậu viện, bộ phận khu vực tiền viện, người gác cổng cũng là có thể dàn xếp.
Tâm tình của A Bảo vẫn rất phấn khích như cũ, tới sát vào bên người Dịch Thư Nguyên thấp giọng nói.
"Bá gia gia, bức tranh chữ ngài lưu lại năm đó, ta đã trang hoàng lại rồi!"
"Ừ, vậy dẫn ta về nhà đi."
"Về nhà?"
Dịch Thư Nguyên nhìn A Bảo cười nói.
"Bá gia gia ngài hiếm khi trở về một chuyến, không đến mức chỉ tới thăm một mình ngươi thôi đấy chứ? Đi tìm phu tử xin phép nghỉ đi, chúng ta quay về huyện Nguyên Giang."
"Đúng đúng, về nhà!"
A Bảo không ngừng gật đầu.
"Vậy ta đi tìm phu tử?"
"Đi đi! Cầm lấy, che dù vào."
Dịch Thư Nguyên nói xong, đưa dù che mưa trong tay tới, mà Hôi Miễn cũng đã nhảy tới trên vai A Bảo, lại trốn vào trong y phục của y.
A Bảo tiếp nhận chiếc dù mở ra, tươi cười chạy vào trong thư viện.
Xin nghỉ trong thư viện chỉ cần tìm một phu tử trong đó là được rồi, nhưng mà A Bảo cũng không đi tìm Lý phu tử quen thuộc hơn, như vậy sẽ lộ ra không tôn trọng đối với Lục phu tử đang dạy hiện giờ.
A Bảo cầm theo dù che mưa trở lại ngoài học đường, Lục phu tử đã phát hiện học trò trở về, tiếng đọc sách trong nội đường cũng lần nữa dừng lại.
"Tại sao không ở cùng với trưởng bối lâu hơn, nhanh như vậy đã trở lại rồi?"
Nghe phu tử hỏi, A Bảo đứng ở cửa ra vào thi lễ một cái mới trả lời.
"Phu tử, bá gia gia của ta đã sắp 10 năm chưa trở về nhà, lần này trước quay về Nguyệt Châu tới tìm ta, là muốn cùng nhau quay về huyện Nguyên Giang một chuyến, thỉnh phu tử phê duyệt!"
Bên trong học đường, mấy bạn thân cùng với A Bảo nhao nhao nháy mắt ra hiệu về phía cửa ra, có người thấp giọng hỏi thăm, có khuôn miệng không ngừng phát âm biến hóa.
A Bảo đại khái hiểu rõ bọn họ muốn biểu đạt cái gì.
"A Bảo, là bá gia gia của ngươi đúng không?"
"Không nhầm chứ?"
"Ta cũng muốn đi!"
"Cầu chữ, cầu chữ, đừng quên đấy!"
Phu tử quay lại nhìn bên trong học đường một chút, những học trò động tĩnh cổ quái lập tức không thấy tăm hơi, lại quay lại nhìn ngoài cửa, A Bảo vẫn đang đứng chờ như cũ.
"Cố nhân có câu lâu chưa về tìm cố hương, quả thật không tiện để lão nhân gia mất hứng, vậy ngươi đi đi, sau đó lại học bù bổ sung sau."
"Tạ phu tử!"
A Bảo vui vẻ thi lễ lại, sau đó trừng hai mắt đối với mấy người trong học đường, lập tức khiến cho mấy người đó hưng phấn vô cùng, muốn kiếm cớ gì đó chuồn ra thư viện.
Nhưng mà rất hiển nhiên, mấy người này đã bị Lục phu tử theo dõi.
!
A Bảo cũng chỉ quay về chỗ ở chỉnh đốn đơn giản đồ đạc một chút, lưng đeo một rương sách theo Dịch Thư Nguyên rời khỏi thư viện.
Bọn họ ngồi thuyền theo Nga Giang tái nhập nhánh sông, giữa trưa ngày thứ hai đã đến huyện Nguyên Giang, lại mướn một chiếc xe ngựa quay về thôn.
Trên đường đi, Dịch A Bảo và Dịch Thư Nguyên trò chuyện rất nhiều, kể về biến hóa trong nhà những năm qua, kể một chút về việc học của mình, cũng nói tới chuyện lý thú trong huyện Nguyên Giang.
Huyện chí Nguyên Giang tự tay Dịch Thư Nguyên biên soạn, cuối cùng cũng không thể để lại ở trong huyện, mà là bị Lâm Huyện lệnh thăng nhiệm thành Tri Châu ngoài châu cầm đi.
Chủ bộ Ngô Minh Cao vô cùng đau đớn, mấy lần lý luận cùng Lâm Tu, nhưng dẫu sao quan lớn một cấp đè chết người, cuối cùng vẫn không thể bảo trụ được cuốn huyện chí này.
Nhưng mà mấy quan viên của huyện Nguyên Giang trước sau cũng đều lên chức rồi, về sau không còn ai trong huyện nha xoắn xuýt về việc này nữa.
Dịch Thư Nguyên đa số thời điểm đều là lắng nghe, Hôi Miễn lại ngồi ở bên cạnh chờ A Bảo thỉnh thoảng nhét cho một chút bánh ngọt.
Biến hóa của huyện nha Nguyên Giang chẳng qua chỉ là một hình ảnh thu nhỏ, cũng làm cho Dịch Thư Nguyên cảm thán năm tháng như thoi đưa, cảnh còn người mất, đây còn là mới qua tám chín năm thôi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận