Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 472: Năm tháng như thoi đưa (2)

Đến khi tới gần Tây Hà thôn, rút cuộc Thạch Sinh cũng tỉnh lại.
"Oa oáp."
Thạch Sinh duỗi lưng một cái, dụi dụi tròng mắt cảm thấy vị trí hoàn cảnh lắc lư, mở mắt ra nhìn, sư phụ đang ngồi bên người, một bên còn có một đại ca ca không nhận ra.
"Ồ? Tại sao chúng ta lại ngồi xe ngựa? Sư phụ, vị đại ca ca này là ai vậy?"
Dịch A Bảo cười tới sát vào một chút, mở một hộp đựng thức ăn bên chân ra, trong đó là thức ăn mua từ thị trấn.
"Ta là Dịch A Bảo, ngươi gọi là Mặc Thạch Sinh đúng không? Ngươi ngủ thật là giỏi! Muốn ăn gì không? Chuyên môn lưu lại cho ngươi đấy, nếu không sắp bị Tiểu Hôi ăn hết sạch rồi!"
Thạch Sinh đảo con ngươi một vòng, nghe tên đã biết đối phương là cháu chắt của sư phụ.
"Muốn ăn."
Thạch Sinh cầm lấy hộp cơm bên cạnh, chọn lấy mấy miếng bánh ngọt nếm nếm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười, tiếp đó lại không thể chờ đợi được chia sẻ giấc mơ của mình cùng Dịch Thư Nguyên.
"Sư phụ, ta mơ thật nhiều, có cái rất rõ ràng lại không chân thực, có cái rất chân thật nhưng lại không rõ rệt.”
“Đúng rồi, ta còn mơ thấy mình toàn thân đen nhánh, lân đen vuốt đen rất là uy phong."
Thạch Sinh nói xong đứng lên trên xe ngựa, hít sâu một hơi muốn thể hiện sự uy vũ của mình, bàn tay hiện lên móng vuốt khoa tay múa chân, bộ dạng buồn cười đáng yêu khiến Dịch A Bảo và Dịch Thư Nguyên cũng vui vẻ nở nụ cười.
"Nhưng mà bỗng nhiên lại từ trên bầu trời rớt xuống, không bao lâu đã chết, đau quá thật, rất là khó chịu. Kết quả tỉnh lại, may mà không chết!"
Dịch A Bảo ở bên cạnh nghe cảm thấy buồn cười, đúng là trẻ con, đặc biệt dễ mơ mấy thứ kỳ kỳ quái quái.
"Trẻ con nha, nói cái gì mà chết với cả sống!"
Dịch Thư Nguyên nghe vậy lại như có điều suy nghĩ, giờ phút này cũng cười vuốt vuốt đầu Thạch Sinh.
"Tinh thần khôi phục như thế nào rồi?"
"Đã hoàn toàn khôi phục!"
"Vậy là tốt rồi."
Lúc này giọng nói của xa phu cũng từ phía trước truyền đến.
"Dịch tiên sinh, Dịch công tử, đã sắp đến nơi rồi! ".
"A, làm phiền đưa chúng ta đến cửa chính của Dịch gia, chính là một tòa gia viên trong thôn!"
"Ta biết rồi!"
Xa phu vung một roi, tốc độ của ngựa nhanh hơn một chút.
Chờ khi đi đến ngoài cửa Dịch gia, Dịch Thư Nguyên trả tiền xuống xe, nhìn tòa đại viện nhà cao cửa rộng cùng tường trắng ngói đẹp.
Vị trí vẫn là vị trí cũ, nhưng phong thái của trạch viện lại khác không ít, mặc dù không thể so với những người chân chính phú quý mà mình chứng kiến, nhưng ở nơi đây tuyệt đối là cửa lớn nhà giàu.
Cửa chính của viện mở ra, bên trong có một con chó vàng đang vẫy đuôi với Dịch A Bảo.
"Gâu uông, uông uông gâu."
Dịch A Bảo lưng đeo rương sách bước nhanh về phía cửa lớn, lớn tiếng hô hào vào bên trong.
"Phụ mẫu ! gia gia, nãi nãi ! bá gia gia trở về rồi! bá gia gia trở về rồi! ".
Dịch Thư Nguyên đi theo Dịch A Bảo vào trong viện, con chó vàng nọ cũng vẫy đuôi chào mừng hắn và Thạch Sinh, chỉ là khi nhìn thấy Hôi Miễn trên đầu vai hắn, lại phát ra một trận nhe răng uy hiếp.
"Hừ, mắt chó nhìn người, ngươi thử dám hung hăng nữa xem?"
Hôi Miễn nói nhỏ, lộ ra bộ dạng hung ác về phía con chó vàng.
"Hít!"
Đại cẩu lập tức "Ô ô ô ô." rụt cổ trở về, nó nghe một con chồn nói chuyện, hiển nhiên cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Một màn này cũng khiến Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh tươi cười.
Mà A Bảo không để ý đến biến hóa phía sau thì đã bước nhanh đến trong phòng, tiếng la vẫn chưa từng dừng lại, truyền khắp trong nội viện của Dịch gia.
Đợi khi Dịch Thư Nguyên dẫn theo Thạch Sinh đến khách đường, em dâu Triệu thị và cháu dâu Lý thị đã vội vàng chạy đến.
Khi thấy đúng là Dịch Thư Nguyên đã trở lại, trên mặt hai người cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
"Là đại bá!"
"Thật sự là đại bá trở về!"
"Đại bá mau vào! Nhanh đi pha trà cho đại bá!"
"Vâng! Con đi nấu nước!"
Mẹ chồng nàng dâu hai người vừa kích động lại lộ ra có chút luống cuống tay chân.
"Không vội không vội, dùng nước đun sôi để nguội trong sảnh cũng được."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói như thế, Triệu thị vội vàng đích thân nhắc ấm trà tới rót nước cho Dịch Thư Nguyên.
Có thể nhìn ra được, so với lần đầu tiên về nhà năm đó, lần này kích động trong mắt của đệ tức Triệu thị cũng không phải là giả bộ.
So với lúc trước, trên đầu Triệu thị đã có thêm rất nhiều tóc trắng, cháu dâu cũng đã có vết tích năm tháng lưu lại, không còn thanh xuân nữa.
"Nhiều năm chưa về rồi, trong nhà vẫn còn tốt chứ?"
Dịch Thư Nguyên nói xong ngồi xuống trên ghế, Triệu thị châm nước trà cho hắn, trên mặt tươi cười đáp trả.
"Đều tốt đều tốt! Những năm này trong nhà càng ngày càng tốt hơn!"
Bây giờ Triệu thị đã có vài phần kính sợ đối với Dịch Thư Nguyên, cho dù là bà cũng rất rõ ràng, nhà mình có thể như ngày hôm nay, ngoại trừ người trong nhà chăm chỉ chịu làm, cũng là may mắn có đại bá.
Nhìn qua bộ dáng của Dịch Thư Nguyên, Triệu thị nhịn không được cảm khái nói.
"Đại bá thật sự là không thấy già một chút nào! Đúng rồi, chẳng lẽ đứa nhỏ này là con cháu bên ngoài của đại bá."
"Nãi nãi, đây là đệ tử của đại bá, gọi là Mặc Thạch Sinh, là người Minh Châu!"
Triệu thị hiểu rõ, gật đầu đồng thời cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thạch Sinh lại nhanh chóng tiến lên một bước, trịnh trọng hành lễ với trưởng bối.
"Tiểu tử Mặc Thạch Sinh, bái kiến ai di, thẩm thẩm!"
"Ài ôi! Thật ngoan! Nhìn qua là biết hài tử của gia đình giàu có rồi!"
Triệu thị nói xong chợt phát hiện Hôi Miễn đứng trên đầu vai của Dịch Thư Nguyên, không khỏi hơi sững sờ.
"Ai nha, con chồn này vẫn còn sống sao?"
Tây Hà thôn cách Khoát Nam Sơn gần như vậy, cho nên có chút hiểu rõ đối với việc một vài động vật có thể sống bao lâu, theo hiểu biết của Triệu thị, con chồn bình thường không có sống lâu như chó mèo, đa số không qua được bảy tám năm.
Hôi Miễn xù lông lên, có biết nói chuyện hay không đấy? Không thèm chấp nhặt với ngươi!
Nghĩ xong như vậy, Hôi Miễn nhảy xuống mặt đất, lập tức tháo chạy không còn bóng dáng, nó muốn đi ra ngoài xem có thể bắt bớ một chút món ăn dân dã cho đỡ thèm hay không.
"Đúng rồi, nhanh đi gọi gia gia cùng phụ thân của ngươi tới, bọn họ đang ở…"
Triệu thị vừa mới quay ra dặn dò A Bảo, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vội vã truyền tới.
A Bảo vừa mới hô lớn tiếng như vậy, hàng xóm gần đó đều có thể truyền qua, phụ tử Dịch Bảo Khang và Dịch Dũng An nghe vậy cũng vội vàng chạy về nhà.
"Huynh trưởng!"
"Đại bá!"
Hai giọng nói kích động truyền đến từ ngoài cửa viện, Dịch Thư Nguyên cũng đứng lên từ trên chỗ ngồi.
"Bảo Khang, Dũng An!"
Dịch Dũng An đã là trung niên nhân chính cống rồi, cũng chú ý tới quần áo không ít, không còn mặc quần áo ngắn nữa, mà toàn thân áo lan.
Dịch Bảo Khang lại già đi không ít, tóc đã trắng phau, quần áo mặc trên người cũng giống như lão nông bình thường, chỉ là trong mắt nổi lên lệ quang đục ngầu.
Đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, thời gian gần 10 năm có lẽ không tính là cái gì, nhưng đối với thân đệ đệ Dịch Bảo Khang đang già đi mà nói, đã đủ để cho bộ dáng cả người biến đổi lớn.
Hai phụ tử đi đến chỗ gần, nhịn không được cao thấp quan sát Dịch Thư Nguyên.
"Huynh trưởng! Tóc của ngươi cũng trắng rồi, nhưng mà trên mặt vẫn không hiện lão, ta còn tưởng rằng ngươi lại muốn vừa đi là vài thập niên nữa, ta cũng không còn vài thập niên nữa."
Người càng già lại càng hoài niệm trước kia, tưởng niệm cố nhân, bây giờ Dịch Bảo Khang đã rất hài lòng đối với sinh hoạt, nhớ thương nhất cũng chính là huynh trưởng một kiện tuổi tác độc thân bên ngoài.
"Phụ thân, nói những thứ này làm gì, đại bá trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
"Đúng đúng, trở về là tốt rồi!"
Dịch Thư Nguyên không nói gì, chỉ vỗ vỗ bờ vai Dịch Bảo Khang, gật đầu với Dịch Dũng An.
Chỉ là Dịch Dũng An nhìn tới bộ dạng của đại bá mình, tuy rằng tóc hoa râm rồi, nhưng thật sự không giống một lão nhân 70 tuổi, không khỏi nghĩ đến những lời đồn đại trong thôn trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận