Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 490: Đột nhiên ngự kiếm (2)

"Đinh ! ".
Thổ địa công vội vàng độn thổ trốn, Hôi Miễn cảm nhận được tử vong uy hiếp, sợ tới mức ôm lấy cổ Dịch Thư Nguyên kêu to.
"Tiên sinh cứu ta ! ".
Chỉ là trước khi Hôi Miễn hô lên, xương quạt xếp của Dịch Thư Nguyên đã hất kiếm quang ra, một thanh phi kiếm xoay tròn hơn mười mấy vòng trên không trung, sau đó lại chỉ về phía dưới.
Hôi Miễn cẩn thận nhìn lên bầu trời, tự biết nếu đợi nó kêu tiên sinh mới ra tay, vậy mạng nhỏ đã sớm không còn.
"Tiên sinh."
Dịch Thư Nguyên hoàn toàn không để ý tới phi kiếm trên đỉnh đầu, hiển nhiên kiếm này cũng có linh tính, nhưng linh tính trong đó đã trở nên hỗn loạn, tất cả đều do chủ nhân ban tặng.
"Ông ! ".
Phi kiếm vang lên một tiếng, kiếm quang lần nữa đánh xuống, tốc độ cực nhanh chỉ lộ ra quang ảnh và tàn ảnh.
Nhưng Dịch Thư Nguyên lui về phía sau một bước đồng thời nhẹ nhàng nhấc quạt xếp, kiếm quang lượn trên mặt đất sau đó đâm nghiêng đụng vào quạt xếp, lại "Đinh !" một tiếng bị hất qua một bên.
Quạt xếp xòe ra, Dịch Thư Nguyên quét mặt quạt qua bên cạnh.
"Vù vù."
Một trận cuồng phong gào thét hiện lên, phi kiếm bị thổi đến trên không trung.
Dịch Thư Nguyên từng dùng cung âm ngự kiếm, nghe tiếng không thấy hình, hóa ảnh không để lại vết tích, biến hóa ngàn vạn không dấu vết có thể tìm ra, trong mắt hắn thuật ngự kiếm trước mắt còn kém quá nhiều.
Nhưng tất cả cũng chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, kiếm quang đã cắt nát cơn gió kia.
Chỉ là giờ khắc này thước gõ Ngọc Kinh đã trượt ra từ trong tay áo trái, Dịch Thư Nguyên hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng vỗ thước gõ tới không trung phía trước.
Nên thanh tỉnh một chút rồi!
Thước gõ đánh vào không trung lại tựa như đập vào mặt bàn, tạo ra một trận tiếng vang như là lôi đình.
"Ầm ầm ! ".
Cũng vào lúc này, trời đêm Kinh Trập điện quang vũ động.
Một tiếng sấm sét khiến người thường bên ngoài chấn động run sợ, mà trong trái tim Tư Tử Xương càng là như là sấm sét quán đỉnh, thoáng cái đã tỉnh lại từ trong ma niệm bộc phát.
"Hự hô, hô, hô."
Tư Tử Xương thở hổn hển, trên mặt phủ một tầng mồ hôi mịn, đối với một tu sĩ tiên đạo có thành tựu mà nói, trạng thái này tuyệt đối không phải bình thường.
Sau đó Tư Tử Xương mới hậu tri hậu giác phát hiện được phi kiếm của mình ở bên ngoài, càng cảm giác được ngoài điện có người, trái tim đột nhiên cả kinh!
Vừa xong ta tranh đấu với tâm ma trong huyễn cảnh, chẳng lẽ phi kiếm đã ra khỏi vỏ đả thương người sao?
"Két… ! ".
Cửa lớn của chánh điện từ từ mở ra, khi Tư Tử Xương thấy rõ người ở phía ngoài lập tức không chút do dự đứng lên, trên mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
"Dịch tiên trưởng!"
Dịch Thư Nguyên nhìn mồ hôi và sắc mặt của Tư Tử Xương, khẽ lắc đầu nói.
"Xem ra tình hình gần đây của Tư đạo hữu không tốt lắm!"
Lúc này phi kiếm cũng bay trở về trong hộp kiếm, Tư Tử Xương vội vàng đi về phía cửa điện, tỏ ra áy náy hành lễ.
"Tư Tử Xương tuyệt không có ý mạo phạm, vừa rồi phi kiếm có làm bị thương tiên trưởng không?"
"Hừ, ngươi muốn làm tiên sinh bị thương còn sớm một ngàn năm! Không hỏi xanh đỏ đen trắng đã ngự kiếm đâm người, như vậy cũng là người trong tiên đạo sao?"
Hôi Miễn cũng không ẩn giấu nữa, đứng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên giận dữ mắng mỏ Tư Tử Xương.
"Đúng, ngươi dọa sợ Hôi tiền bối, cũng dọa sợ cả ta nữa!"
Thạch Sinh nhất trí đối ngoại, giờ phút này ở bên cạnh hát đệm, tỏ ra hết sức tức giận, nếu không phải sư phụ ở đây, phi kiếm vừa xong thật sự đã đâm chết Hôi tiền bối rồi, thậm chí về sau cũng không chỉ là nhằm vào Hôi tiền bối nữa!
"Ta không có bị dọa sợ! ".
Hôi Miễn rống một tiếng về phía Thạch Sinh.
Tư Tử Xương lộ vẻ mặt sợ hãi.
"Tư mỗ tuyệt không có ý này, chỉ là, chỉ là..."
"Chỉ là ma niệm càng ngày càng thịnh đúng không?"
Dịch Thư Nguyên từ trong mưa ngoài điện bước vào dưới mái hiên, Thạch Sinh nhắm mắt đi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng thần đề phòng, hiển nhiên ấn tượng đầu tiên với Tư Tử Xương rất kém.
Tư Tử Xương thối lui vài bước, nhìn qua Hôi Miễn và Thạch Sinh, sau đó một mực để ý trên người Dịch Thư Nguyên.
"Tiên trưởng nói rất đúng."
Tư Tử Xương siết chặt nắm đấm, trong lòng dường như lại có ý niệm quấy rầy, không quá nguyện ý thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiếm cứ thượng phong.
Thổ địa công lần nữa xuất hiện bên ngoài điện, miếu của mình lại không thể đi vào, chỉ là trong lòng lại nhẹ nhõm đi vài phần.
Xem ra đối phương quen biết nhau, hơn nữa hình như bối phận và đạo hạnh của vị tiên trưởng mới tới rất cao, tốt nhất có thể dẫn người tên Tư tiên trưởng nọ rời đi.
Bây giờ thổ địa công cũng đã nhìn ra, vị Tư tiên trưởng nọ không phải tính tình có vấn đề, rõ ràng là sắp nhập ma!
Đột nhiên tựa như thổ địa công nghĩ tới cái gì.
Tư tiên trưởng gọi người kia là "Dịch tiên trưởng?"
Họ Dịch, lại có một con linh chồn đi theo?
Thổ địa công lập tức trừng to hai mắt, vội vàng bước vào trong miếu sau đó tới gần, Dịch Thư Nguyên và Tư Tử Xương cũng liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy thổ địa công trịnh trọng hành lễ với Dịch Thư Nguyên.
"Thì ra là Dịch Đạo Tử tiên trưởng giá lâm miếu nhỏ, tiểu thần thật sự là không có tiếp đón từ xa. Tiên trưởng, vừa xong không phải tiểu thần cố ý muốn trốn, mà là..."
"Thổ địa công khách khí, một chút tiểu tiết không cần chú ý."
Dịch Thư Nguyên ôn hòa đáp lại, tất nhiên hắn không thể nào tức giận, hơn nữa thổ địa công có muốn ngăn cũng chưa chắc đã ngăn được.
Nhưng phản ứng của thổ địa công khiến cho Dịch Thư Nguyên không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ ta là một người lòng dạ hẹp hòi sao?
Bên ngoài lan truyền về ta như thế nào vậy?
Thổ địa công nghe xong an tâm hơn, đồng thời cũng không phải bên ngoài lan truyền tiếng xấu của Dịch Thư Nguyên, chỉ là thổ địa công bỗng nhiên biết Dịch Đạo Tử tới đây, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận