Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 492: Tiểu tử diễm phúc không cạn (2)

Tư Tử Xương nghe vậy vội vàng lấy ra họa quyển trống trong tay áo đưa cho Dịch Thư Nguyên.
"Bức họa quyển này chính là gia sư luyện, lại qua tay ta luyện lần nữa, chẳng những có khả năng phong ấn tiên trong tranh, người trong tranh không thể chạm vào tranh.”
“Ta từng bắt được nàng, bây giờ có bức họa này, chỉ cần tiên trong tranh xuất hiện trong vòng 100 trượng, có thể giống như là soi gương vậy, thi pháp thu người vào trong tranh."
Có thể thu tiên trong tranh, mà bản thân tiên trong tranh lại không cách nào đụng vào họa quyển này.
Dịch Thư Nguyên tiếp nhận họa quyển trống, hiệu dụng của quyển trục khiến cho hắn nghe xong trực tiếp nhăn mày, Công Tôn Dần bị nhốt trong tranh đến tột cùng là tình huống như thế nào còn khó nói, nhưng đối với tiên trong tranh mà nói, họa quyển này quả thực chính là lồng giam.
Mà khi Dịch Thư Nguyên cầm chặt họa quyển, trong lòng đã có thông linh, tựa như có thể mơ hồ thấy một thân ảnh với tay áo bồng bềnh.
"Dịch mỗ sẽ đi tìm tiên trong tranh, Tư đạo hữu an tâm đợi ở đây không nên ra ngoài nữa, ngươi chìm sâu vào ma niệm, tâm cảnh không thể xuất hiện gợn sóng nữa."
Khi đang nói chuyện, trong tay áo Dịch Thư Nguyên trượt ra thước gõ, sau đó nâng thước gõ đưa tới trong tay Tư Tử Xương.
"Nhắm mắt tĩnh tọa, mượn Ngọc Kinh trấn áp ma niệm, trước lúc trời hừng sáng không thể khinh động!"
Tư Tử Xương theo bản năng tiếp nhận thước gõ, lại cảm thấy một cỗ tê dại truyền đi toàn thân, cầm lấy thước gõ vậy mà dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi nhàn nhạt, thậm chí hầu như muốn vứt bỏ thước gõ.
Tại sao ta phải sợ? Không, không phải ta đang sợ! Là nó đang sợ!
Ngọc Kinh trong tay Tư Tử Xương khẽ chấn động, từng sợi lôi quang vặn vẹo trên thước gõ, Tư Tử Xương mới nắm chắc thước gõ, đã cảm giác được đầu ngón tay đau đớn.
"Xì xì."
Dù là đau đớn tập kích thân, nhưng Tư Tử Xương lại cảm thấy giống như đang nắm chặt cây cỏ cứu mạng vậy, gắt gao nắm thật chặt.
"Không được hồ đồ!"
Dịch Thư Nguyên nhắc nhở một câu, Tư Tử Xương theo bản năng cả kinh, thả lỏng tay một chút, thước gõ trong tay cũng không có bất luận động tĩnh gì, ngón tay cũng không hề đau đớn.
Dịch Thư Nguyên nhìn một màn này không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ta là nói cho nó nghe, Tư đạo hữu chỉ cần ngưng thần yên tĩnh không nên vọng động là được, cũng làm phiền thổ địa công chăm sóc nhiều hơn, Dịch mỗ cáo từ trước!"
Tư Tử Xương hơi sững sờ, đã thấy Dịch Thư Nguyên quay người bước ra ngoài miếu, Thạch Sinh đuổi sát theo sau.
Thổ địa công nhắm mắt theo đuôi Dịch Thư Nguyên, trong miệng không ngừng tố khổ.
"Dịch tiên trưởng, chút điểm đạo hạnh của tiểu thần sao nào có thể trông gã được chứ, nếu Tư tiên trưởng tức giận, sợ là có thể một kiếm chém nát Kim Thân của ta."
"Trời ơi thổ địa công công, ý tứ của sư phụ chính là kêu ngươi đứng ngoài miếu nhìn là được rồi, bên trong không có chuyện gì đâu."
"Ờ ờ, vậy thì được, Dịch tiên trưởng sớm trở về."
Thổ địa công một mực tiễn đến ngoài miếu, Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu với lão, sau đó hóa thành một trận gió mát đi xa.
Thổ địa công quay lại nhìn vào trong miếu, không dám một mình trở về, lựa chọn độn xuống dưới đất trước.
Tư Tử Xương vẫn hơi có vẻ ngây người như cũ, cúi đầu nhìn thước gõ trên hai tay, bảo vật sinh ra một tia linh tính đã cực kỳ không dễ, cũng như phi kiếm của Tư Tử Xương vậy, một mực là niềm kiêu ngạo của gã.
Mà món bảo vật trong tay bây giờ còn có tính tình của mình, tính khí hình như còn không nhỏ?
Tư Tử Xương không khỏi tỉ mỉ quan sát vật trong tay, trong lúc nhất thời không phân biệt ra đây là loại pháp bảo nào, chỉ thấy được văn tự bên trên.
"Thước rơi tuyển âm ngự chập lôi, trong tay chống trời giá biển thôi!"
Đổi thành lúc khác, có lẽ Tư Tử Xương sẽ thầm nhủ một câu "Khẩu khí thật lớn", nhưng bây giờ không hề có loại ý niệm này, thậm chí cảm giác ma niệm trong lòng cũng không dám nhúc nhích.
Dù e ngại bảo vật trong tay, nhưng Tư Tử Xương lại gắt gao cầm chặt, vừa sợ hãi lại an tâm, sau đó ngồi xuống trên bồ đoàn.
!
Đối với Tư Tử Xương mà nói, tiên trong tranh khó có thể truy tung, nhưng vào trong tay Dịch Thư Nguyên lại không có khó tìm như vậy.
Nhắc tới cũng trùng hợp, vừa đến Đông Lư Dịch Thư Nguyên ngoại trừ chú ý Tư Tử Xương ra, trước hết nhất nghĩ đến chính là thư sinh Dương Bản Tài "Tiền tài dùng trên lưỡi đao" lúc trước, nhất thời mơ hồ có một cảm giác quái dị.
Mà bây giờ có thêm họa quyển trống trong tay, Dịch Thư Nguyên mượn vật suy tính vốn còn có chút mơ hồ, nhưng trong lúc vô tình liên tưởng đến Dương Bản Tài, sự việc ngay lập tức rõ ràng.
Bất luận tình huống cụ thể như thế nào, Dịch Thư Nguyên cũng dự định đi tới trong nhà Dương Bản Tài một chuyến trước, về phần phương hướng cụ thể lại không khó tính ra.
Không mất bao lâu, Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh đã xuất hiện ở trước một gian ốc viện ngoài thành.
"Sư phụ, đây là đâu?"
"Nhà một thư sinh họ Dương, cũng coi như đồng hành một đường năm đó."
"Tiên sinh, ý của ngài là Dương Bản Tài có liên quan cùng việc này, chứ không đến mức đêm hôm khuya khoắt ngài đặc biệt tới thăm y đi?"
"Lập tức sẽ biết."
Dịch Thư Nguyên nói xong nhẹ nhàng nhảy lên, trực tiếp tiến vào trong nội viện Dương gia.
Bên trong một mảnh im ắng, hiển nhiên người trong nhà đã sớm ngủ hết.
Trong nội viện, con lừa vẫn bị buộc dây đứng bên cối xay trong chuồng, bỗng thấy có người còn sống đi vào hình như lại bị kinh hãi, sợ hãi kêu vài tiếng lại bắt đầu kéo cối xay.
Nhưng chỉ có giọt nước mưa rơi xuống, không có bột phấn gạo lúa gì đó.
Liếc mắt qua mấy gian phòng ốc, Dịch Thư Nguyên trực tiếp đi về phía căn phòng của Dương Bản Tài, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra đi vào.
Trong phòng không có một bóng người, giường chiếu ngăn nắp bàn ghế chỉnh tề, hình như Dương Bản Tài không có trở về nhà.
Họa quyển trống từ tay áo bay ra trong tay, Dịch Thư Nguyên ngưng thần một lát, sau đó nhìn về một bức họa treo trên vách tường trong phòng.
"Sư phụ."
"Suỵt!"
Dịch Thư Nguyên đặt ngón tay ở trước môi ra hiệu một tiếng, sau đó tâm niệm vừa động dắt thần mà ra, vậy mà lấy một đám thần niệm hóa nhập vào trong tranh.
Sau một khắc, tiểu viện trong họa quyển trên vách tường bỗng xuất hiện một thân ảnh, vậy mà giống hệt với Dịch Thư Nguyên.
Thạch Sinh thấy thế không khỏi trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Hôi Miễn cũng mở to hai mắt nhìn, một người một chồn không khỏi tới sát gần vách tường nhìn, lại quay đầu nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, bên trong tranh vẽ thế mà lại xuất hiện tiên sinh sư phụ!
Dịch Thư Nguyên nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn về phía nội viện chính giữa, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Tiểu tử Dương Bản Tài đúng là diễm phúc không cạn!
Mà giờ khắc này, Trịnh Dĩnh trong phòng bỗng nhiên giật mình một cái, lập tức mở mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận