Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 496: Ma cũng là ta (2)

Một người nam tử trung niên đang tu bổ chỗ dột nóc chuồng gia súc, thấy Dương Bản Tài đột nhiên lao ra la to, xém chút nữa bị dọa sợ ngã từ trên mái xuống.
Nam tử trung niên mãi mới đứng vững thân thể vừa tức giận lại kinh ngạc, nhìn tới Dương Bản Tài đứng trước cửa phòng.
"Bản Tài? Ngươi trở về lúc nào? Mấy ngày này chạy đi lêu lỗng chỗ nào? Mới sáng sớm đã hô to gọi nhỏ cái gì đấy?"
Bị hỏi liên tiếp mấy vấn đề, nhưng Dương Bản Tài không có tâm trả lời, chỉ không ngừng nhìn trong nội viện.
Gió rét thổi tới, thân thể run rẩy, Dương Bản Tài dùng giọng nói rung động hỏi thăm trưởng bối trong nội viện.
"Thúc thúc, ngươi có từng nhìn thấy một nữ tử thanh lệ không?"
"Không thấy, mau trở về trong phòng mặc quần áo vào!"
Nam tử trung niên tức giận trả lời một câu, không để ý tới Dương Bản Tài nữa, nhìn thấy y như vậy, mấy ngày qua tám phần là đi ăn chơi đàng điếm.
Thân thể lạnh vô cùng, Dương Bản Tài trở về trong phòng, cuốn lấy chăn ngồi ở trên giường sững sờ xuất thần.
Tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, Dương Bản Tài nhanh chóng cởi áo ra, đưa tay sờ tới sau lưng, nhưng toàn bộ phần lưng đều tương đối bóng loáng, đừng nói là miệng vết thương, một chút đau đớn cũng không.
Cái này…Dương Bản Tài lập tức trở nên có chút thất hồn lạc phách, chẳng lẽ Trịnh cô nương chỉ là một giấc mộng của mình?
Nhưng mà cảm giác vuốt ve an ủi, cảm giác mềm mại và triền miên đó đều vô cùng rõ ràng, trong lúc ngủ mơ Dương Bản Tài còn đã đặt tên cho hài tử rồi, tỉnh lại đối mặt với hiện thực khiến y có chút không tiếp thụ được.
"Không đúng, vừa xong thúc thúc nói ta đã rời đi thật nhiều ngày? Nếu như Trịnh cô nương là giả, vậy những ngày đó ta đã đi đâu? Còn có Dịch tiên sinh nữa!"
Dương Bản Tài đang vô hạn hoài nghi thì thào tự nói, chợt thấy bên gối có một phong thư.
Trong lòng Dương Bản Tài thoáng cái dâng lên hy vọng, cầm lấy phong thư cẩn thận mở ra, bên trong có một chút tóc và một bức thư, trên tóc lưu lại hương vị quen thuộc, nét chữ trên giấy cũng vô cùng đẹp.
"Ân công thân mở."
Thấy xưng hô mở đầu, Dương Bản Tài thở dài một hơi, không phải mình mơ, nhưng sau khi thấy nội dung trong thư lại cau mày.
Sau khi tên đề bảng vàng mới có thể trở về?
Nàng sợ liên lụy ta? Nhưng vạn nhất nàng mang thai, một người nuôi hài tử thì phải làm sao bây giờ? Dịch tiên sinh có biết nàng hay không?
Trong lúc nhất thời Dương Bản Tài tràn đầy nghĩ ngợi lung tung.
Lúc Tư Tử Xương ẩn cư ở Nguyệt Châu, đã từng tự nói mình là nhân sĩ Tiều Đông, kỳ thật lời của gã đúng cũng không đúng.
Bởi vì Vân Thúy Sơn không hề ở phía đông Tiều Châu, mà là ở trên biển rộng mênh mông bên ngoài phía đông Tiều Châu.
Dịch Thư Nguyên đáp mây bay, Tư Tử Xương và Trịnh Dĩnh cùng nhau chỉ đường, những người còn lại đứng trên một đụn mây, cùng nhau đi đến Vân Thúy Sơn trên biển.
Bởi vì Ngọc Kinh vẫn luôn nằm ở trong tay Tư Tử Xương, cho nên ma niệm của gã một mực bị trấn áp, cũng một mực ở trong trạng thái thanh tỉnh, thái độ đối với Trịnh Dĩnh cũng không có kịch liệt giống như lúc trước.
"Tư Tử Xương, lấy trạng thái bây giờ của ngươi, làm sao có thể đối mặt với sư đệ của mình?"
Người hỏi lại là Trịnh Dĩnh, mặc dù nàng rất giận Tư Tử Xương, nhưng nàng vô cùng rõ ràng tại sao Tư Tử Xương lại biến thành như vậy.
"Đối mặt không được cũng phải đối mặt, tâm ma của ta ngay ở đó, mặc kệ gã có còn là sư đệ của ta hay không, có thể thắng phải ra tay, không thể thắng cũng phải ra tay, điểm này lòng của Tư mỗ cùng ma niệm coi như thống nhất."
Trịnh Dĩnh nở nụ cười.
"Ngươi vốn đã bị ma niệm của gã ăn mòn, còn mưu toan thắng gã? Chỉ sợ ngươi vừa đối mặt với gã, đã bị gã khống chế!"
Tư Tử Xương không có trả lời ngay, mà quay đầu nghiêm túc nhìn Trịnh Dĩnh, thẳng đến nụ cười trên mặt nàng thu liễm.
"Ngươi không có nhập ma, ngươi không hiểu."
Nói xong, Tư Tử Xương cúi đầu nhìn thước gõ Ngọc Kinh được mình gắt gao nắm chặt trong tay, cho dù tới hiện giờ, bất kỳ lúc nào gã cũng e ngại pháp bảo trong tay mình.
"Thật ra ta trăm phương ngàn kế không nhận chính mình nhập ma, muốn phủi sạch quan hệ đồng tâm trong ma niệm, ngược lại càng nhập ma sâu hơn, sau khi cầm bảo vật này trong tay, Tư mỗ đã hiểu rõ, ma niệm và ta, tuy hai mà một, trong lòng sợ ma trừ ma, chính là đang tự trừ 'Ta', cứ thế tâm thần sẽ càng ngày càng suy bại!"
"Cho nên ta ghen ghét cũng là ma ghen ghét, ta hận người cũng là ma hận người, ta khát khao cũng là ma khát khao, khi nhìn thấy sư đệ, dù ta bị ma niệm ăn mòn, cũng có thể ra tay như cũ."
"Ông !"
Hộp kiếm sau lưng Tư Tử Xương truyền đến một tiếng ngân rất nhỏ, lời của gã cũng từng chữ một hữu lực nói ra.
"Có thể trảm xuống, ma niệm của ta cũng có thể trảm!"
Tư Tử Xương có thể nói ra lời như vậy, không riêng gì Trịnh Dĩnh thần sắc thay đổi, ngay cả Dịch Thư Nguyên và Tào Ngọc Cao nghe xong cũng không khỏi nhìn về phía gã.
Nếu như người này thật có thể bài trừ ma niệm vây khốn, sợ là thành tựu về sau sẽ không thể hạn lượng!
Về phần trảm xuống ý chỉ cái gì, có thể là ma niệm Công Tôn Dần trúng, cũng có thể là Công Tôn Dần đã hoàn toàn không có khả năng cứu.
Dịch Thư Nguyên thu hồi tầm nhìn khỏi trên người Tư Tử Xương, trong lòng vẫn đang suy nghĩ lời đối phương nói, không thể không nói, đây là đạo đối phương ngộ ra lúc nhập ma, điều kiện tiên quyết là gã thật sự có thể đi ra.
Ma cũng là ta, ta cũng là ma sao.
"Ô hô. Ô hô…"
Cuồng phong gào thét trên đại dương bao la, gió ở phía chân trời hải dương hình như càng mãnh liệt hơn một chút, đằng trước giống như đang dấy lên phong bạo, từ xa nhìn lại là mưa to gió lớn cùng với sấm sét vang dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận