Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 498: Cho ngươi một gõ (2)

"Ngang! ".
Một tiếng rồng ngâm vang lên, giao long màu vàng nhạt bay đến chỗ gần lôi quang, hoàn toàn không quan tâm tới sấm sét xung quanh, thò một cái long trảo về phía trước, mắt thấy sẽ bắt lấy đồ vật phía trong lôi quang.
Chỉ là ngay thời khắc này, Ngọc Kinh bỗng nhiên động.
Bá !
Tốc độ phi hành của quang điểm bắt đầu từ đều đặn đến cực nhanh, kéo lấy sấm sét ở sau lưng, tựa như hóa thành một tấm lưới lớn bị kéo dựng lên, trong mắt giao long chỉ thấy một đạo tia sáng lóe lên, chỗ ngực đã phảng phất giống như bị búa tạ đánh trúng.
"Ầm !" một âm thanh thông thiên vang lên.
Giờ khắc này, vô số lôi điện từ cổ họng giao long trải rộng ra.
Tựa như một tấm lôi võng, truyền ra một mảnh âm thanh dòng điện tháo chạy "Xì xì xì xì...." rõ ràng, bao trùm trọn con rồng lại.
Một kích này thật ra không tính là công sức pháp lực của Dịch Thư Nguyên, trên thực chất là sau khi Ngọc Kinh nạp vô tận thiên lôi, bản thân cuốn theo một cỗ lực lượng, càng ẩn chứa một loại khí tức xa xôi mà đặc thù.
Kinh sợ, nhanh chóng, mạnh mẽ!
Sau một tiếng rồng ngâm nghe có chút thê thảm, giao long kéo lấy thân rồng lớn vài chục trượng cùng toàn thân lôi quang bay rớt ra ngoài, rơi xéo từ trên trời xuống.
Phương xa bên đội tàu, đám thuyền viên vốn ở trong gió lốc căn bản không rảnh chú ý quá nhiều, sau khi mưa gió hòa hoãn một chút cuối cùng mới có thể thở dốc một lát.
Cũng vào lúc này có người thấy được lôi quang dễ làm người khác chú ý ở xa xa, đó không phải là một đạo lôi mà là một mảng lôi quang.
"Mọi người nhìn bên đó !"
"Đây là cái gì?"
"Không phải là rồng chứ."
Trong mưa gió nếu không rống căn bản không nghe rõ người bên cạnh nói này, rất nhiều người trên thuyền lớn thấy được một màn phương xa, ý nghĩ trong lòng đều không sai biệt lắm.
Trong lôi quang dày đặc, có một con vật hình rồng từ trên trời rơi xuống mặt biển, xốc lên một mảnh sóng lớn.
Sau đó không tới một khắc, hình như phong bạo vừa mới còn muốn thôn phệ toàn bộ đội tàu cũng trở nên càng vững vàng hơn một chút, dần dần biến thành một trận mưa gió hơi to.
Trong tầng mây phía chân trời, Dịch Thư Nguyên đáp mây khẽ vung tay, thước gõ phương xa bay vào tầng mây đồng thời đánh tan lôi quang.
Tiếp tục khẽ động ý niệm trong đầu, thước gõ Ngọc Kinh đã cấp tốc trở về, sau cùng bay tới bên cạnh Tư Tử Xương, người sau duỗi tay nắm chặt, chỉ cảm thấy pháp bảo khôi phục băng băng lành lạnh, không hề còn nóng rực nữa.
"Dịch tiên sinh, ngươi làm thế là kết cừu oán cùng Long Tộc đấy!"
Tào Ngọc Cao cười nói, mặc kệ là tình cảm hay là thân phận, y đều cam tâm tình nguyện nhìn thấy Long Tộc bị đánh.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng không phải nghĩ như vậy.
"Có sao? Tại sao Dịch mỗ không biết? Chắc Tào thần tướng và hai vị đạo hữu sẽ không đi nói cùng Long Tộc chứ? Hơn nữa chúng ta cùng cưỡi trên một đám mây, có tiên tu có lôi thần, đạo lôi pháp vừa xong là ai đánh thật sự không nói rõ được."
Thấy Tào Ngọc Cao có chút hả hê, Dịch Thư Nguyên cũng trêu chọc một câu.
Trịnh Dĩnh che miệng cười, Tư Tử Xương nghe xong hơi ngây người, biểu cảm trên mặt của Tào Ngọc Cao lại vô cùng đặc sắc.
Thạch Sinh vẫn còn đang ngó qua tầng mây nhìn tới biển khơi đã rớt xa phía sau.
"Sư phụ, con rồng nọ không bị ngài đập chết chứ?"
"Nói linh tinh gì đấy! Con giao long đó da dầy thịt béo, tiên sinh đánh nó một thước, coi như là giáo huấn một cái, khẳng định là đau đớn, nhưng chết là không thể nào, Long Tộc còn có thể sợ sét đánh sao? Đối phương ỷ vào Đông Hải, lại ỷ là Long Tộc muốn làm càn rỡ, đáng đời!"
Hôi Miễn nghe những gì Thạch Sinh nói lúc trước, đồng thời nếu như tiên sinh đã ra tay, vậy lời Thạch Sinh khẳng định không sai.
Thạch Sinh bên cạnh cũng đầy căm phẫn phụ họa.
"Đúng, đáng đời!"
Tào Ngọc Cao nghe Hôi Miễn phân tích hùng hồn đầy lý lẽ, lại nghe một người một chồn mắng, không khỏi đổ mồ hôi thay con giao long nọ.
Long Tộc quả thật am hiểu ngự lôi, nhưng không phải là hoàn toàn không sợ lôi, ít nhất loại cảm giác vừa xong, Tào Ngọc Cao thân là lôi thần cũng thấy sợ hãi, huống chi là giao long trực diện đón nhận!
Nhưng ở trong lòng Tào Ngọc Cao không thể không nói, tính khí của Dịch Đạo Tử quả thật rất hợp khẩu vị của y!
Mà đội tầu phía dưới pháp vân bay qua, nếu như từ trên bầu trời nhìn xuống, chẳng qua chỉ là một hàng món đồ chơi nho nhỏ, nhưng có thể nhìn ra có thuyền bị hư hỏng, thậm chí cột buồm bẻ gãy.
Hình như trên thuyền có người đang nhìn về phía sau, hiển nhiên cũng lưu ý đến động tĩnh vượt quá lẽ thường lúc trước.
"Bọn họ trên thuyền chở cái gì vậy?"
"Thuyền biển thông thương, hẳn là chở các loại đồ sứ quý giá."
Dịch Thư Nguyên chỉ nhìn lướt qua rồi thuận miệng nói một câu, sau đó điều khiển pháp vân, lấy tốc độ nhanh hơn bay tới phía trước, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi của đám mây mưa.
!
Sáng sớm hai ngày sau, chỗ hải vực phong bạo hôm trước, giữa đống cự thạch và san hô dưới đáy biển.
Một con giao long tỉnh lại, vừa tỉnh dậy lập tức cảm giác toàn thân đau nhức.
Toàn bộ thân rồng giống như bị mệt rã rời, một hồi lâu mới dần dần khôi phục tri giác.
"Ài ôi! Ùm... bò...."
Tiếng rồng ngâm lên, tôm cá trong san hô xung quanh nhao nhao chạy thục mạng, sò hến ngậm miệng hoặc là dứt khoát thuận nước mà chạy.
Giao long dùng long trảo chống xuống đáy biển, thân rồng dần dần dựng lên dưới đáy nước, hơn nữa còn lật quay lại, cúi đầu nhìn tới trước ngực của mình, nơi đó đã cháy đen một mảnh, thậm chí xung quanh còn có long lân rơi ra.
Đau đớn truyền tới khiến cho giao long không khỏi lại kêu lên một tiếng.
Nhớ lại cảm giác một khắc lúc trước, đó là tâm thần sợ hãi mà quên mất phản ứng, sau một kích càng hoàn toàn không còn ký ức.
Đó là bảo bối gì vừa xuất thế? Nó đã đi đâu? Bảo bối đó tắm sấm sét mà sinh, nhất định là vô cùng bất phàm, nếu như có thể thu được nó thì tốt rồi!
Nhưng mà tưởng tượng lại loại cảm giác lúc ấy, giao long thật sự là có chút sợ, nó tự biết rõ mình, dựa vào bản thân căn bản không khống chế nổi món bảo vật như thế.
Lúc này giao long đâu còn tâm tư nghĩ tới việc thuận tay cầm một chút đồ sứ đẹp đẽ nữa, trong đầu tràn ngập đồ vật xuất hiện trong lôi vân lúc trước, chỉ cho rằng đấy là Linh Bảo trời sinh nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận