Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 501: Thiên Ma hóa ngoại (1)

Người xung quanh tràn đầy hiếu kỳ, từng người hỏi thăm sự tình bên ngoài, đám người Dịch Thư Nguyên thỉnh thoảng đáp một câu có thể khiến cho bọn họ nghị luận một mảnh.
Nhìn qua tình huống, giống như những người sinh sống ở Vụ Trang đã đoạn tuyệt với nhân thế cực kỳ lâu, có người sống tới già cũng chưa từng ra ngoài.
Dường như thôn trang cũng càng lớn càng sâu hơn so với khi nhìn từ bên ngoài, không ít người và lão nông cùng nhau dẫn đường, phần lớn người xem náo nhiệt một mực đi cùng.
"Lão trượng, các ngươi vẫn luôn ở trong đây chưa từng ra ngoài sao, tình trạng như vậy đã kéo dài bao lâu rồi?"
Nghe Dịch Thư Nguyên hỏi một câu như vậy, lão nông quay lại nhìn hắn nói.
"Không nhớ rõ nữa, thế hệ gia gia của gia gia ta vẫn luôn ở trong nơi này, có một số người muốn đi ra ngoài, nhưng cứ đến trên núi xong dù đi thế nào vẫn lạc vào mê đạo, vận khí tốt có thể trở về, vận khí không tốt không thấy trở về nữa."
Mấy người trẻ tuổi bên cạnh lại không đồng ý, phản bác một câu.
"Lý bá, sao ngài biết bọn họ không phải đã đi ra bên ngoài rồi?"
"Vậy sao họ không trở lại báo cho chúng ta biết một tiếng?"
"Đó là bọn họ không có lương tâm, nếu như ta đi ra ngoài, nhất định sẽ quay về nói với mọi người một tiếng!"
"Đúng vậy!"
"Ta thấy là chết trong núi rồi thì có."
Dịch Thư Nguyên nhìn Trịnh Dĩnh và Tư Tử Xương, người sau khẽ nhíu mày, người trước khẽ lắc đầu.
Hai người rời khỏi cảnh đẹp trong động nhiều nhất chỉ vài chục năm, hơn nữa cảnh đẹp trong tranh cũng một mực bị phong bế, căn bản không thể có phàm nhân đi vào.
Nhưng bây giờ chẳng những có người hơn nữa là không ít, mà bọn họ còn thành lập nên một tòa trang viên cùng nhau chung sống như vậy.
"Tiên sinh, không thấy nơi đây có súc vật gì."
Hôi Miễn thấp giọng nói bên tai Dịch Thư Nguyên, lấy góc độ quan sát của nó, nơi đây cho nó cảm giác rất giống thôn trang lần đầu gặp Cửu Mệnh Miêu Yêu, cùng một bầu không khí đáng sợ.
"Ừ."
Dịch Thư Nguyên lên tiếng, hắn biết rõ lời Hôi Miễn nói người bên ngoài cũng nghe được.
Đằng trước chính là nhà trưởng trang của Vụ Trang, nằm ở chính giữa trang viên, đã sớm có người chạy tới nói với trưởng trang rằng có người từ ngoài đến, cho nên bây giờ mọi người còn chưa tới, trưởng trang và người nhà đã cùng nhau ra đón.
Trưởng trang thật ra cũng không khác gì trưởng thôn, đồng dạng ăn mặc như một vị lão nông, cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ, sau một trận khách khí chính là ân cần hỏi han, vấn đề cũng giống như những người làng đã từng hỏi.
Không gì khác ngoài việc vào đây bằng cách nào, bên ngoài trông như thế nào.
Bởi vì đám người Dịch Thư Nguyên đến, toàn bộ thôn trang trở nên náo nhiệt trước đó chưa từng có, lão trưởng trang chẳng những thiết yến thịnh tình khoản đãi mọi người, càng an bài ba gian phòng ốc để cho mấy người ở lại.
Chính như Hôi Miễn nói qua, không có gia súc, cho nên đồ ăn trên bàn không có bất kỳ loại thịt gà vịt dê bò nào cả, ngược lại ngoại trừ rau quả còn có thịt cá.
Trên bàn cơm hai bên tự nhiên đều muốn xâm nhập hiểu rõ lẫn nhau hơn, cũng giúp đám người Dịch Thư Nguyên biết rõ đa số người đều ở Vụ Trang, bên ngoài cũng có lẻ tẻ một vài hộ gia đình thậm chí là nhiều khu gia đình quần cư, nhưng cũng đều là từ trong Vụ Trang đi ra, dẫu sao nơi đây cũng rộng lớn như vậy.
Đến ban đêm, các hộ nhà bên trong thôn trang vẫn bàn tán về người từ ngoài đến như cũ, mà đám người Dịch Thư Nguyên cũng tụ tập đến một gian phòng.
Thần thái mọi người không đồng nhất, hiển nhiên đều có cảm thụ riêng.
"Tuy rằng biết rõ là không có khả năng, nhưng người và vật ở nơi đây đều quá chân thật, thậm chí xem xét nhân hỏa khí và vận số biến hóa của mọi người cũng không cảm giác thấy dị thường."
"Mấu chốt là, sư đệ của ta đâu? Hay là nói, thật ra bọn họ đều là sư đệ của ta, ít nhất là bởi vì gã mới xuất hiện?"
Thần sắc của Tào Ngọc Cao hơi có vẻ nghiêm túc.
"Tào mỗ cũng chưa từng thấy qua tình hình này, một người nhập ma lại có được năng lực như vậy, dưới tình huống chúng ta biết rõ hết thảy đều là giả, lại lừa gạt được cảm giác của nhiều người như vậy? Trịnh cô nương, ngươi chính là tiên trong tranh, có cảm giác đặc thù nào không?"
Trịnh Dĩnh đồng dạng lắc đầu.
"Đúng là làm cho người ta trăm mối không có cách giải mà, tựa hồ người nơi đây cũng có cảm giác của mình."
Hôi Miễn nhảy đến trên đùi Dịch Thư Nguyên, suy tư nói.
"Tất cả đều vô cùng kỳ lạ, thậm chí còn có người ở trong đây không di chuyển ra ngoài, còn có các loại sự tình khai khẩn đất hoang, tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?"
Dịch Thư Nguyên một mực không nói gì, nghe Hôi Miễn hỏi hắn mới thu hồi thần sắc như có điều suy nghĩ ngắm nhìn xung quanh.
"Tư đạo hữu, ma niệm của ngươi một mực không có phát tác đúng không?"
Tư Tử Xương gật đầu trả lời.
"May mắn có pháp bảo huyền diệu của tiên trưởng, Tư mỗ không có gì dị thường."
"Hiện giờ ngược lại không phải pháp bảo của ta huyền diệu, mà là do sự đặc thù của nơi này, đây rõ ràng không phải lực lượng một mình Công Tôn Dần có thể tùy tiện hóa ra."
Trong lòng Tào Ngọc Cao khẽ động, nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Ý của Dịch tiên sinh là….?"
"Không phải Công Tôn Dần dự liệu được chúng ta đến đây sau đó chuẩn bị trước, mà là chúng ta ngộ nhập vào bên trong một loại biến hóa nào đó, tâm ma của Công Tôn Dần tuyệt không phải tâm ma cá nhân đơn thuần, cũng không phải ngoại ma xâm nhập đơn giản như vậy."
Dịch Thư Nguyên rất am hiểu đạo biến hóa và ảo diệu của Thiên Cương Địa Sát, càng trải qua mấy kiếp Thiên Đạo, mơ hồ đã hiểu ra cái gì.
"Một thân ma niệm của Công Tôn Dần, trong ngoài tương sinh hỗ trợ, liên lụy đến thiên số, đã sinh thiên ma kiếp, mà tranh trong động chẳng quá chỉ là một địa phương thích hợp, từ lúc bước vào trong tranh, chúng ta đều đã trúng ảo cảnh của thiên ma vạn hóa!"
Dịch Thư Nguyên nhìn mọi người lại cúi đầu nhìn qua Thạch Sinh cau mày bên người, dừng một chút sau đó lại nói tiếp.
"Đây là vì ma niệm mà biến, cũng là vì đạo mà động. Chỉ là không biết ma nặng mấy phân, đạo chiếm mấy lượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận