Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 505: Ngươi ẩn tàng cái rắm! (1)

Ở trong nơi này, ngoại trừ Dịch Thư Nguyên ra, có lẽ trạng thái của Thạch Sinh là tự nhiên nhất, hết thảy đều có thể là giả, nhưng vui vẻ là thật.
Dịch Thư Nguyên cũng giống như thế, thậm chí hắn không hề nghĩ tới việc mọi thứ xung quanh là thật hay giả, mà giống như đang ở trong nhân thế hồng trần, tiếp nhận tất cả, đồng thời coi đây trở thành một lần cơ hội quý giá.
Vốn lúc ở bên ngoài Dịch Thư Nguyên đã có chút hiểu ra đối với ma đạo, trong hoàn cảnh này hắn đã bắt đầu lý giải, thậm chí có thể tác động vài phần.
Dẫu sao mặc dù đây là kiếp của Công Tôn Dần, nhưng về bản chất thì đa phần vẫn là nhằm vào Dịch Thư Nguyên, dù là trong kiếp bọc kiếp, nhưng người ứng kiếp tất nhiên vẫn sẽ có cơ hội.
Mưa vẫn còn tiếp tục rơi xuống, Thạch Sinh mặc yếm để lộ mông đít nhỏ chạy ra ngoài.
"Hôi tiền bối, con cá mà ta bắt được đâu rồi?"
Hôi Miễn nằm ở đầu vai Dịch Thư Nguyên lập tức nổi trận lôi đình, thoáng cái đứng lên xòe móng vuốt lại chống nạnh quay người nhìn Thạch Sinh.
"Xú tiểu tử ngươi có ý gì?"
"Ồ, ngươi không ăn sao? Nhưng không thấy con cá nhỏ trong chậu rửa mặt đâu nữa?"
Thạch Sinh hồ nghi nhìn Hôi tiền bối trên đầu vai sư phụ, hiển nhiên cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm đối với câu trả lời của nó.
Hôi Miễn thấy mình bị vũ nhục cực lớn, thoáng cái nhảy tới đỉnh đầu Thạch Sinh, dùng đuôi điên cuồng đập vào đầu của y, khiến cho Thạch Sinh vừa đau nhức lại ngứa.
"Đừng đánh nữa đừng đánh nữa Hôi tiền bối."
"Ở chỗ của ta!"
Dịch Thư Nguyên nói một câu, sau đó cúi người, giật giật ống tay áo phía dưới, rõ ràng có một con cá nhỏ bọc trong một đoàn nước bơi từ trong tay áo ra.
Chẳng những Tư Tử Xương nhìn thấy một màn này, ngay cả Tào Ngọc Cao và Trịnh Dĩnh vừa sẽ ra ngoài cũng nhìn thấy.
Đối với cảnh giới của bọn họ mà nói, trình độ như thế vốn không tính là cái gì, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ lại giống như người thường thấy được pháp thuật vậy, rất là kinh ngạc, cũng chứng minh Dịch Thư Nguyên vừa điểm một chút sương mù không phải là ngẫu nhiên.
"Cá con!"
Thạch Sinh kêu một tiếng, chạy tới bên người Dịch Thư Nguyên, cũng không chê bẩn, nằm rạp trên mặt đất vểnh mông đít nhỏ nhìn con cá trong tay sư phụ, Hôi Miễn cũng đình chỉ đùa giỡn, nghiêm túc tỉ mỉ xem xét.
Cá con bơi tới trong một vũng nước ngoài mái hiên, không ngừng phun ra nuốt vào nước, chậm chạp đong đưa vây cá.
"Thạch Sinh."
"Sư phụ, có đệ tử!"
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn Thạch Sinh, trong mắt có vài phần ý vị thâm trường.
"Tiên pháp đạo ta biến hóa huyền diệu, vốn là thôi diễn quy luật vận hành của đạo trong thiên địa, mà nơi đây Thiên Ma biến hóa ra ngoài, là cơ hội đạo diệu thiên địa hiện ra trước mắt."
"Bây giờ đạo trong thân ngươi đã hóa thành tiên lô, coi như là đúc thành tiên cơ, nơi đây lại không thi triển được pháp, cũng đúng lúc mượn cơ hội này đánh giá biến hóa ảo diệu!"
Thạch Sinh vừa nghe lập tức lộ ra vui mừng, tầm nhìn chuyển từ cá con trong chỗ lõm đầy nước tới Dịch Thư Nguyên.
"Sư phụ, ngài dạy ta tiên thuật sao?"
"Thuật và pháp cũng chỉ là bên ngoài, yếu lĩnh chân chính của ngươi phải là ý, là biến hóa ảo diệu!"
Dịch Thư Nguyên nói xong chỉ về cá con trong chỗ vũng nước, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm đất, nước mưa hạ xuống xung quanh cũng bắt đầu biến hóa, nhao nhao hội tụ về vũng nước.
Thời gian dần qua, vũng nước tràn ra bên ngoài, thậm chí đã thành một dòng suối nho nhỏ, cá con cũng theo nước chảy bơi ra ngoài.
"Như là tẩu thủy, thật ra cũng là một loại biến hóa!"
Thạch Sinh vốn thông minh tình huống bản thân lại đặc biệt, giờ nghe Dịch Thư Nguyên cố ý đưa ra ví dụ, tâm hồn của Thạch Sinh thoáng cái khẽ động.
Thạch Sinh duỗi bàn tay nhỏ bé vuốt dòng nước chảy, cảm thụ được nước mưa hội tụ tới, tựa như có thể thông qua nước liên hệ đến cá con, đó là cảm giác bức thiết muốn rời khỏi nơi đây đi về phía sông nước.
Cảm giác này có thể là bảy phần suy đoán hai phần cảm ứng, cùng với một phần cảm động suy bụng ta ra bụng người, mà một phần mấu chốt của biến hóa ảo diệu giai đoạn ban đầu chính là ở nơi này.
Dịch Thư Nguyên bất tri bất giác đã đưa bàn tay trở về, mà phần nước chảy nhìn như lập tức tán loạn, nhưng thực ra lại bởi vì bàn tay nhỏ bé của Thạch Sinh, ít nhất duy trì được thêm một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Một màn này bị Tư Tử Xương thấy được, Tào Ngọc Cao và Trịnh Dĩnh cũng nhìn thấy, Hôi Miễn một mực nằm ở trên đỉnh đầu Thạch Sinh cũng nhìn thấy.
Mà Dịch Thư Nguyên thân là sư phụ tự nhiên càng không có khả năng bỏ qua, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười.
Tư Tử Xương bên cạnh đã đứng lên, ánh mắt nhìn Thạch Sinh cũng khác trước kia rất lớn, thậm chí còn có một loại khó tin không biết nói thế nào, mà Tào Ngọc Cao và Trịnh Dĩnh đồng dạng cảm thấy không cách nào nhìn Thạch Sinh như tiểu hài tử đơn thuần nữa.
Đạo hóa tiên lô? Tư Tử Xương tin rằng mình vừa xong không có nghe lầm, cũng hiểu rõ không cần thiết phải hỏi, nhưng khi nghe được tin tức khiến người ta chấn động như thế, gã lại vẫn nhìn chằm chằm vào con cá nhỏ nọ.
Giờ phút này cá con đã mất đi dòng nước chảy, đang giãy giụa toán loạn trên nửa đường như cũ, muốn nước hội tụ đến càng nhiều hơn.
Thạch Sinh chân trần chạy ra, nâng cá con lên đặt vào bên trong một vũng nước, mới hóa giải khốn cảnh của nó, sau đó che đầu chạy về.
Dịch Thư Nguyên nhìn Tư Tử Xương, giọng nói trầm thấp bình ổn cùng có lực lượng.
"Đạo khởi từ không, mất đạo giả tìm đạo mà về, khốn đạo giả phá đạo mà ra."
Trong đầu Tư Tử Xương một mực là màn cá con "tẩu thủy" và vùng vẫy vừa xong, cho tới giờ khắc này tâm thần khẽ chấn động, thân thể giật mình một cái, phảng phất giống như tỉnh từ trong mộng!
"Đạo khởi từ không, mất đạo giả tìm đạo mà về, khốn đạo giả phá đạo mà ra, chỗ tranh phong chưa hẳn tại kiếm, chỗ tranh phong chưa hẳn tại kiếm!"
Sau khi thì thào tự nói vài tiếng, trên mặt Tư Tử Xương thiếu đi một chút bàng hoàng, nhiều thêm một chút phấn khởi và mong đợi.
Sau một khắc, Tư Tử Xương dùng chân hất một cái, hộp kiếm được gã đưa tay tiếp được, cầm dây thừng vác ở sau lưng.
"Dịch tiên sinh, ta lại muốn đi tới nhà sư đệ một chuyến!"
Nói xong câu đó, Tư Tử Xương đã nhảy vào trong mưa chạy ra bên ngoại.
Dịch Thư Nguyên cầm lấy khăn mặt hô hào theo.
"Ngươi cầm theo cây ô rồi hãng đi! ".
"Dịch tiên sinh, chúng ta cũng nhanh đi cùng!"
Người nói chuyện chính là Tào Ngọc Cao, trong mắt của y, cho dù không thể thi triển tiên pháp, nhưng tu vi của Tư Tử Xương vẫn bày ra ở đó.
Cho dù không thể cưỡi gió đáp mây cũng không thi triển ra độn thuật, nhưng sẽ không kém hơn so với cao thủ giang hồ bình thường.
Đối với Tư Tử Xương mà nói, khoảng cách hơn mười dặm không tính quá xa, nhất định phải đuổi theo sát mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận