Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 510: Tẩu thủy (2)

"Coi là thật sẽ khó phá, coi là giả lại không đúng, không phải toàn bộ là thật cũng không hẳn toàn bộ là giả, tiên giả nói tu chân đắc chân nói tu đạo đắc đạo, cái gì là đạo? Cái gì là chân? Một đứa bé như Thạch Sinh lại thông thấu hơn các ngươi nhiều lắm."
Lời của Dịch Thư Nguyên ngừng lại, bình tĩnh nhìn lão nhân, nhè nhẹ vỗ xương quạt xếp trong tay vào ngực mình, lần nữa mở miệng giọng nói đã vang dội hơn vài phần, cũng lộ ra càng thêm trầm thấp.
"Công Tôn đạo hữu, ngươi…vẫn không nhớ ra vì sao mình lại vào trong kiếp nạn này sao?"
Rõ ràng Công Tôn Dần cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía Thạch Sinh.
Đứa nhỏ này là đệ tử của Dịch tiên sinh, bây giờ đang chơi vui quên trời quên đất cùng đám trẻ đặc thù nơi đây, những hài tử đó đều là hậu bối vô cùng kính trọng Công Tôn Dần, lúc trước gã cũng từng yêu thương chúng như tử tôn của mình, nhưng bây giờ đối mặt chẳng những xuất hiện ngăn cách, còn có một loại mờ mịt.
Vì sao ta lại vào trong kiếp nạn này? Theo Công Tôn Dần lâm vào nghi hoặc, hình như một mực nhớ lại cái gì.
Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua Tư Tử Xương, sau đó kêu gọi đám hài tử chơi đùa bên đó trở về, trời bên ngoài rất lạnh, khi đám hài tử chơi đùa sẽ đổ mồ hôi, chút nữa rất dễ bị cảm mạo.
Tào Ngọc Cao không có lập tức đi, dù sao y cũng tu thần đạo, hiểu rõ đối với tiên đạo không sâu, nhưng theo tiếp xúc trong khoảng thời gian này, y cũng đã có một chút hiểu rõ đối với Dịch Thư Nguyên.
Bây giờ nghe Dịch Thư Nguyên nói, Tào Ngọc Cao nhớ lại trước kia, trong lòng thoáng có cảm giác.
"Công Tôn huynh, ma công chỗ tâm yếu, tất cả sợ hãi hay kiên trì cũng là như vậy, một chữ đạo quá nặng ta không tiện nói ra, nhưng đến bây giờ sự thật là gì, có lẽ ngươi cũng không quá rõ ràng!"
Công Tôn Dần cũng không có phản ứng gì, chờ tới lúc gã ngẩng đầu, Tào Ngọc Cao đã đi ra sân, mà Dịch Thư Nguyên càng đã dẫn bọn nhỏ rời xa.
"Hừ, người già rồi đừng có cậy mạnh nữa, mệt mỏi thì đi nghỉ một chút đi, việc còn dư lại để đấy ta làm!"
Tư Tử Xương cầm đao bổ củi trong tay đứng lên, đi đến trước hai bó củi lớn lửa cởi dây thừng, bắt đầu chất đống lại và chặt thành những khúc cây tròn.
"Rặc rặc ! ".
Âm thanh bổ gỗ truyền ra.
Công Tôn Dần nhìn một hồi, không có lựa chọn cậy mạnh mà trở về trong phòng, cởi áo khoác đắp chăn nằm ngủ.
Lần này gã rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng trong lúc ngủ lại không hề an ổn.
Hết thảy mọi thứ trong mộng đều là quá khứ đã qua, không chỉ là năm tháng tiên đạo, cũng có từng chút trải qua trong thế giới này, cũng có hiếu kỳ và hưng phấn khi lần đầu tiên thấy Thiên Cung, có lạnh lùng sau khi dần dần tu hành sâu hơn.
Càng có những màn so tài cùng sư huynh năm đó, nhìn gương mặt sư huynh tràn đầy cảm giác bị thất bại, Công Tôn Dần trong mộng khôi phục thân thể tiên đạo lạnh lùng và mỉa mai nói.
‘Sư huynh, tiên đạo của ngươi khó mà tăng lên, đơn giản là ngươi có quá nhiều dục vọng và khao khát, cho ngươi thêm 60 năm nữa cũng không có kết quả khác.’.
Lúc đó tiên đạo của Công Tôn Dần tự tại, khí độ huyền diệu, nhưng tiếp theo cảnh trong mơ bỗng chuyển một cái, Công Tôn Dần đã trở thành giống như sư huynh lúc trước.
Công Tôn Dần phát hiện thật ra mình cũng không có mạnh hơn quá nhiều như tưởng tượng, cái gọi là tiên đạo dĩ nhiên không có đường tắt, những câu đã từng nói với sư huynh lúc trước nhiều lần xuất hiện lại trong đầu gã.
Cộng thêm sư phụ đã lâu không xuất hiện, Công Tôn Dần lại không ra khỏi núi, không hề đi bất kỳ địa phương nào, gã bắt đầu thử nghiệm bế quan đột phá, muốn dựa vào nội tình thâm hậu của bản thân trùng kích ý cảnh tiên đạo, càng muốn muốn hóa tiên lô thành đạo.
Ý cảnh trong này giống như tiên đạo mà chính mình tìm hiểu vậy, thiên địa trong sáng bình tĩnh không có gợn sóng, không có bất kỳ phức tạp, xa nhân tâm mà gần tiên.
Lấy thiên phú cùng cố gắng của gã, đã sớm nên thành công, đã sớm nên thành công!
Gần rồi, gần lắm rồi, gần trong gang tấc!
"Ngươi vẫn không nhớ vì sao mình lại lâm vào trong kiếp nạn này sao?"
Câu hỏi của Dịch Thư Nguyên truyền đến, giống như chuông lớn xuất hiện phía chân trời trong giấc mộng.
"Ầm ầm ! ".
Một tòa tuyết sơn trong mộng ầm ầm sụp đổ, Công Tôn Dần muốn bỏ chạy nhưng lại tựa như đã mất đi toàn bộ pháp lực, theo núi đá cùng nhau sụp đổ rơi xuống, một loại tiếng gào thét trong núi bộc phát.
"Ôi."
Thân thể Công Tôn Dần run lên, thoáng cái giật mình tỉnh lại, gã kịch liệt thở hổn hển, trên mặt và trên người đầy mồ hôi.
"Tỉnh rồi?"
Bên cạnh truyền đến giọng của Tư Tử Xương, Công Tôn Dần nhìn qua một bên, đối phương đang ngồi ở bên giường, hết thảy mọi thứ trong mộng đều vô cùng rõ ràng chân thật, giờ phút này nhìn thấy sư huynh, trên mặt gã ít nhiều có chút lúng túng.
"Sư huynh."
"Vừa nằm chính là một ngày đêm, khí tức còn càng dần càng yếu, ta còn tưởng rằng ngươi sắp chết rồi nữa, nếu cứ chết như vậy, ta thắng cũng không thấy thú vị gì!"
Công Tôn Dần vừa muốn nói gì, chợt nghe một trận âm thanh xoẹt rắc rắc.
Tư Tử Xương lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Công Tôn Dần vén chăn phủ thêm áo khoác rất nhanh đi theo.
Trong gió lạnh bên ngoài, trên dòng sông vốn đã hoàn toàn đóng băng cách đó không xa, giờ phút này trên mặt băng xuất hiện các loại âm thanh xung đột va chạm, thậm chí còn hiện vết rách.
"Xoẹt zoẹt!, xoẹt zoẹt! tách."
Đây không phải là mặt băng nứt đơn giản, sư huynh đệ nhanh chóng bước đến gần hơn, ngưng thần đã có thể nghe ra một chút môn đạo.
"Là nước!"
"Đúng vậy, nước ở dưới tầng băng!"
Lúc này bên trong Vụ Trang, Dịch Thư Nguyên với hai tay chọc trong tay áo đi ra ngoài phòng, nhìn tới tuyết sơn xa xa, so với một hai ngày trước, bây giờ tuyết sơn trong mắt của hắn càng thêm rõ ràng, cũng càng thâm thúy hơn.
Bỗng nhiên, sắc mặt Dịch Thư Nguyên hơi đổi.
"Sư phụ, có gì không đúng sao?"
"Quá không đúng, đó chính là tuyết sơn chốn Đại Thương."
Thạch Sinh hơi có vẻ nghi ngờ, ngay cả Hôi Miễn cũng chưa từng nghe Dịch Thư Nguyên kể về đoạn chuyện lúc đầu hắn xuất hiện.
Thiên ma biến hóa đã sớm càng thêm xâm nhập, đã hoàn toàn không có nhỏ hẹp như cảnh đẹp trong tranh lúc đầu, tuyết sơn rộng lớn chính là chứng minh tốt nhất.
Ngay lúc sắc mặt của Dịch Thư Nguyên trong Vụ Trang biến hóa, chỗ sâu trong tuyết sơn truyền đến một loại âm thanh đáng sợ.
"Si hống! ".
"Ầm ầm."
Tuyết đọng trên vài tòa núi tuyết cuồn cuộn hạ xuống, càng khiến thân núi xung quanh không ngừng có tuyết lở, trong mênh mông tuyết lớn, một bóng mờ màu trắng dài lớn cuộn mình xuyên thẳng mà qua.
Băng tuyết kín trời theo xà ảnh xoay tròn mà ra, chỗ sâu tuyết sơn xuất hiện thủy triều kinh khủng ầm ầm ập tới, đường trong núi chỉ có một, nơi đây cũng giống như chỉ có một con sông nọ.
Nếu như có người trong lúc vô tình nhìn về phía tuyết sơn xa xa, sẽ phát hiện bên đó đã trở thành một mảnh trắng xoá, đó là vô tận gió tuyết cùng với khí lạnh màu trắng, những nơi đi qua, nhiệt độ lại lần nữa hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận