Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 511: Song kiếm cùng xuất (1)

Vừa nhìn thấy băng tuyết ngập trời ở phương xa, Dịch Thư Nguyên đã biết có chuyện không hay.
"Thạch Sinh, chúng ta nhanh chia nhau đi thông báo cho tất cả mọi người trong làng, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cầm theo chăn đệm dày và quần áo cùng thức ăn, chuẩn bị chạy tới chỗ cao, nói là sắp có lũ lụt bộc phát."
Dịch Thư Nguyên nhìn qua Thạch Sinh và Hôi Miễn đang có chút không biết làm sao phân phó.
"Đại Thương Tuyết Sơn, băng tuyết cuộn tròn, đó là tuyết mãng tẩu thủy, hoặc có thể nói là tẩu băng tuyết, nhanh lên, không thể ở trong Vụ Trang nữa!"
"Vâng sư phụ!"
Thạch Sinh vừa nghe đã hiểu rõ, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, Dịch Thư Nguyên cũng đồng dạng bước nhanh đi tìm Tào Ngọc Cao và Trịnh Dĩnh.
Một lúc sau Thạch Sinh đã vọt tới trong nhà A Vũ.
"A Vũ ca, A Vũ ca ! ".
"Thạch Sinh?"
A Vũ đi ra, kinh ngạc nhìn Thạch Sinh vội vàng vẻ mặt căng thẳng, từ trước tới giờ người đệ đệ đáng yêu này hầu như đều thật là vui vẻ.
"Là Thạch Sinh đấy à, Dịch phu tử vẫn khỏe chứ?"
Người lớn trong phòng cũng cười nói đi ra, bọn họ đang chuẩn bị cơm trưa.
"A Vũ ca, Lý thúc, sư…không, phu tử nói, tất cả mọi người mau thu dọn đồ ăn quần áo cùng đệm chăn, nhanh chóng chạy trốn, trên Đại Tuyết Sơn có quái vật dẫn nước xuống, sắp có lũ lụt rồi! ".
"Hả?"
"Trời ơi, mọi người khẩn trương thu dọn đồ đạc, chậm không kịp mất!"
Thạch Sinh vội vàng giải thích, sau đó lại gấp gáp chạy tới một hộ gia đình khác, vừa chạy còn vừa hô to những lời vừa nói, rất nhiều người nghe thấy, cũng có người ra ngoài xem sao, nhưng đến bây giờ vẫn không có ai quan tâm lắm.
"Phụ thân, để ta đi hỏi Thạch Sinh."
A Vũ nói xong bèn xông ra ngoài, sau lưng lại truyền đến tiếng phụ thân nói.
"Đừng quá ham chơi, nhớ về ăn cơm trưa!"
"Đã biết ! ".
A Vũ đáp lại một tiếng, vội vàng lao về phía Thạch Sinh đang lo lắng chạy đằng trước, Dịch phu tử không chỉ dạy những đứa trẻ biết đọc sách biết chữ, còn kể cả những việc ly kỳ.
Tương tự cùng A Vũ, mấy gia đình Thạch Sinh đi qua, một chút hài tử được đi học đường đều đi theo ra ngoài, Thạch Sinh giao lưu với bọn họ cũng giảm bớt đi một chút phiền phức.
Bản thân tuyết mãng là một loại dị xà hiếm thấy, lại càng đã tu luyện thành yêu quái trong Đại Tuyết Sơn, hiện giờ bắt đầu tẩu thủy, cuốn theo vô tận băng tuyết vọt tới, nhánh sông duy nhất ở nơi đây chính là con đường để băng tuyết tràn xuống, Vụ Trang đã không đợi được nữa rồi.
Rất nhanh, Dịch Thư Nguyên và Trịnh Dĩnh đều bắt đầu bôn tẩu bên trong Vụ Trang.
Trịnh Dĩnh trực tiếp đi tìm những người phụ nữ cùng làm nữ công với mình, Dịch Thư Nguyên dẫn theo một đám hài tử bôn tẩu cùng nhau, đi tới học đường gọi đám học đồ sau đó lại lần lượt đi về nhà nói cùng phụ mẫu bọn họ.
Nhưng cho dù như vậy, người làng sống một đời ở đây cũng không mấy ai tin, có người bán tín bán nghi, có người dứt khoát mở miệng mắng chửi.
Loại chuyện lũ lụt này, từ khi có người sống ở nơi đây chưa từng thấy ghi chép qua, mặc dù nói mùa đông lạnh như vậy cũng chưa từng gặp, nhưng hiện giờ con sông nhỏ cũng đã bị đông cứng rồi, ở đâu ra lũ lụt?
Mọi người ai làm việc đấy, người bận vẫn bận, người nấu cơm cũng không dừng lại.
Nhiều nhất là có người nhìn theo phía Dịch Thư Nguyên nói, quả thật có thể thấy bên Tuyết Sơn trắng xoá một mảnh, nhưng này sương mù mênh mông đó rất không bình thường sao?
Nhưng hầu như tất cả hài tử đều vô cùng tin tưởng lời của phu tử, cũng có rất nhiều hài tử về nhà nài ép lôi kéo cũng muốn người nhà phải chuẩn bị đồ đạc bỏ chạy.
Dịch Thư Nguyên cũng bắt tay từ trong nhà những học sinh của mình trước, đi qua từng nhà khuyên bảo, động thì lấy tình, hiểu thì lấy lý, chỉ cần có hai ba nhà dao động, về sau sẽ tự dẫn phát tâm lý của càng nhiều người.
Chẳng qua trong Vụ Trang có gần trăm hộ gia đình, tiến triển như vậy thật sự không thể gọi là rất thuận lợi.
Bên khác, Tào Ngọc Cao đã chạy như điên tới vị trí cạnh con sông nhỏ, chờ khi đến gần nhà tranh, đã nhìn thấy hai người sư huynh đệ nọ đều ở biên giới bờ sông, mà hai người bọn họ cũng nhìn thấy có người từ xa xa chạy tới.
"Tào thần tướng?"
"Tào huynh?"
Trong chốc lát, Tào Ngọc Cao đã đến ngay gần, y đường đường là lôi thần, một đường không ngừng nghỉ chút nào chạy đến nơi đây, bây giờ cũng đã mệt tới mức thở hổn hển, trên trán càng đổ cả mồ hôi, nếu như là ở bên ngoài quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
"Tào thần tướng, ngươi tới vừa đúng lúc, hình như nước chảy ở dưới tầng băng hơi khác thường."
Tào Ngọc Cao nhìn Tư Tử Xương đang nói chuyện, thoáng bình phục khí tức một chút rồi nói.
"Đương nhiên là khác thường, Dịch tiên sinh nói, đó là do tuyết mãng trong đại tuyết sơn tẩu thủy, lôi cuốn băng tuyết đến, nơi đây sắp gặp phải tai họa đến nơi rồi!"
"Cái gì?"
"Tẩu thủy? Ở trong đây?"
Hai người nhìn Tuyết Sơn xa xa, bây giờ đã có thể tưởng tượng ra ở trong một mảnh trắng xoá nọ là cái gì.
Tào Ngọc Cao cũng đã hòa hoãn lại một chút, bây giờ cau mày nói.
"Tuy rằng Dịch tiên sinh chưa nói, nhưng chắc hẳn đây là biến số lớn nhất rồi, khi ta chạy tới đây bọn họ đang khuyên bảo người trong Vụ Trang chạy trốn, chỉ là tiến triển không hề lạc quan!"
Công Tôn Dần theo bản năng nhìn về phía Vụ Trang, trong miệng lầm bầm nói.
"Bọn họ sinh sống ở đây nhiều thế hệ như vậy rồi, cho tới bây giờ chưa từng gặp tai họa gì, nhiều nhất là thấy qua nước sông dâng cao, sao có thể khiến mọi người tin phục được?"
"Nếu như hết thảy mọi thứ ở đều là do Thiên Ma hóa ra ngoài tạo thành, vậy Dịch tiên sinh cần gì phải đi khuyên bảo người nơi đây chạy trốn làm gì? Mặc dù rất chân thật, nhưng cuối cùng vẫn là giả dối, huống hồ bọn họ đã không muốn trốn, cũng chỉ có thể nói là mệnh số như thế!"
Những lời của Tư Tử Xương khiến cho Tào Ngọc Cao không có biện pháp phản bác, cũng làm cho Công Tôn Dần bên cạnh lâm vào một loại mờ mịt.
Trong lúc nói, phương xa mơ hồ có âm thanh nào đó vang vọng.
"Si... si... si..."
Âm thanh này vô cùng xa xôi, tựa như đè ép dung hợp cùng một chỗ cùng tầng băng trên sông, hơn nữa cùng nhau truyền về phương xa.
Không chỉ là ba người bên con sông nghe được, tự nhiên cũng truyền về bên phía Vụ Trang.
Bên trong Vụ Trang, đám thôn dân đã nhao nhao thành một mảnh.
Dịch Thư Nguyên thấy khuyên bảo bình thường không có hiệu quả, dứt khoát thúc giục bọn nhỏ náo loạn, tìm từng nhà quá mệt mỏi, để cho người ta đến tìm hắn dễ dàng hơn nhiều.
Chỉ cần làm quá phận một chút là được, ví dụ như kêu bọn nhỏ làm loạn hung hăng một chút.
Một đám người trong trang vây quanh ngay trước cửa nhà lão trưởng trang, đám người chật như nêm cối trợn mắt vây quanh Dịch Thư Nguyên.
Lão trưởng trang cũng đã bị kinh động, đang lý luận cùng Dịch Thư Nguyên.
"Dịch phu tử, ngài dạy bọn nhỏ đọc sách biết chữ, dạy bọn nó đạo lý làm người, tất cả đều rất tốt, nhưng sao hôm nay ngài lại làm ra hành vi điên rồ như vậy chứ? Nếu không phải ta ngăn cản, mấy trưởng bối của đám nhỏ đã bắt ngươi lại đánh một trận rồi!"
"Đúng vậy, hài tử nhà chúng ta cứ ồn ào muốn cả nhà chạy trốn!"
"Hài tử nhà ta thì hất tung hết cả giường chiếu lên!"
"Dịch phu tử, cuối cùng ngươi muốn làm gì?"
"Họ Dịch, chúng ta dùng đồ ăn ngon đối đãi ngươi, ngươi hồi báo như vậy sao?"
Lão trưởng trang cũng cho rằng Dịch phu tử hồ đồ, nào có ai trong thời tiết lạnh như vậy thúc giục mọi người rời nhà, còn nói cái gì mà có lũ lụt, càng có hài tử nhắc tới yêu quái, quá hoang đường.
Đang muốn tiếp tục nói, bỗng nhiên có một âm thanh từ phương xa truyền đến.
Rõ ràng âm thanh không hề vang dội, nhưng lại áp chế toàn bộ tiếng ồn ào, làm cho những người nghe được tự nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi trong lòng.
Vụ Trang đang ôn ào bỗng chìm vào yên tĩnh, trên thân rất nhiều người nổi lên một tầng da gà.
Trong khi bốn phía im lặng, giọng nói trong sáng hữu lực của Dịch Thư Nguyên truyền khắp đám người.
"Đây chính là khởi nguồn của tai họa, là một con yêu vật tuyết mãng ở sâu trong Tuyết Sơn, đang kéo theo tuyết lở."
Dịch Thư Nguyên nói chuyện, đồng thời xòe quạt xếp trong tay ra, dùng sức quạt tới xung quanh.
"Vù vù."
Một trận gió cuốn lên rất nhiều tuyết đọng trên nóc nhà, đám tuyết phiêu đãng hợp lại thành một hình vẽ, đó là một con mãng xà kinh khủng màu trắng, giãy giụa gào thét giữa không trung nhưng không phát ra tiếng.
Người trong Vụ Trang ngay cả động vật còn chưa từng gặp qua, bây giờ nhìn thấy yêu vật chỉ cần liếc qua có thể khiến người ta đổ mồ hôi lạnh, có không ít người theo bản năng co hạ thân lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận