Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 513: Thiên Ma Biến (1)

Tào Ngọc Cao còn không kịp phản ứng, chỉ thấy hai người sư huynh đệ Công Tôn Dần đã trước sau xông ra ngoài.
"Đó là yêu mãng tẩu thủy, các ngươi không có pháp lực lao lên muốn tìm chết hả?"
Thấy hai người vẫn không thèm quay đầu lại, Tào Ngọc Cao thấp giọng mắng một câu, cũng xông về phía bọn họ, lão tử là lôi thần, cho dù không có chiếu lệnh, loại bỏ tà túy cũng là chỗ chức trách.
Phía trước là một mảnh băng tuyết trắng xoá, phảng phất giống như thiên uy đột kích, dưới loại tình huống này người bình thường cũng chỉ hận sinh ra thiếu hai cái đùi để chạy trốn, vậy mà giờ có người nghịch thiên lao tới.
Công Tôn Dần đi đầu, Tư Tử Xương ngay sau, hai người cầm kiếm chạy như điên.
"Vù vù."
Tuyết bay vụn băng giống như phi châm rét căm căm lao sát qua bên cạnh Công Tôn Dần và Tư Tử Xương, để lại từng đạo vết máu nho nhỏ.
Gió đã lớn đến mức cho dù là người có tu vi tiên đạo cũng không thể phát huy, nhưng cả hai vốn chủ tu là kiếm tu, dù không có tiên pháp trên người thì thân thủ của sư huynh đệ cũng sẽ không kém quá nhiều so với cao thủ giang hồ, lúc này cỗ kiếm ý trong lòng lại càng nồng đậm.
Kiếm trong tay Công Tôn Dần một mực truyền đến từng đợt chấn động rất nhỏ, chủ nhân nhập kiếp tức kiếm cũng ở trong kiếp, kiếm này cũng có linh tính, dường như đang đáp lại tiếng lòng của chủ nhân.
Gió lớn ảnh hưởng đến người đi về phía trước, Công Tôn Dần trợn hai mắt lên, vận kiếm chém tới.
"Phá cho ta ! ".
Bá !
Trường kiếm lộ ra một cỗ khí tức lợi hại, chém bổ về cuồng phong phía trước, Công Tôn Dần cầm kiếm chỉ thẳng, một cỗ kiếm ý phá vỡ gió bão băng tuyết, tốc độ đi về phía trước ngược lại còn nhanh thêm vài phần.
"Lúc này mới là sư đệ của ta chứ, ha ha ha ha ha!"
Tư Tử Xương ở hậu phương cười to, sau đó cũng học theo lấy kiếm phá gió, không chịu thua người trước.
Ngược lại Tào Ngọc Cao ở càng xa hơn có chút không đuổi kịp người phía trước, nhờ vào một thân man lực xông thẳng đuổi theo.
Ở phía Vụ Trang đằng xa, Dịch Thư Nguyên vốn tưởng rằng Tào Ngọc Cao đã dẫn sư huynh đệ nọ rời đi, lại cảm nhận được phương xa vậy mà bay lên hai cỗ kiếm ý cực kỳ thuần túy.
Thần sắc Dịch Thư Nguyên hiện ra một tia vui mừng, Công Tôn Dần khai khiếu rồi!
Nhưng mà hiện giờ hai sư huynh đệ này đối phó với tuyết mãng tẩu thủy có lẽ còn chưa đủ, Dịch Thư Nguyên bám vào một chiếc ống khói trên nóc nhà quay đầu quan sát trong trang, sau đó nhảy xuống trực tiếp phóng tới trong sông đã vỡ tan tầng băng.
Dịch Thư Nguyên chạy như điên trên mặt sông, mỗi khi mũi chân chĩa xuống đất nhảy lên đều cách xa mấy trượng.
Cuồng phong gào thét cùng băng tuyết trong đường sông nhỏ không ít, hơn nữa gió thổi đến trước mặt tựa như trực tiếp lướt qua bên cạnh Dịch Thư Nguyên.
Thậm chí Dịch Thư Nguyên hất tay áo lên còn có thể mượn lực, quả thực tựa như đang cưỡi gió mà đi, tốc độ chỉ nhanh không chậm so với Công Tôn Dần cùng Tư Tử Xương.
Giờ phút này trong mắt Dịch Thư Nguyên đã có thể mơ hồ thấy hư ảnh con rắn do yêu khí tràn ngập bên trong băng tuyết lũ phương xa hội tụ.
Nếu như đã là nhắm vào ta mà tới, vậy để Dịch Thư Nguyên ta tận lực bồi tiếp!
Tốc độ tiến lên của Dịch Thư Nguyên càng lúc càng nhanh, từ nhiều lần mượn lực trên mặt băng, đến thật lâu sau mới hạ xuống điểm băng một cái, thân hình giống như dắt phong mà đi, vậy mà không tá trợ pháp lực, thúc đẩy sinh trưởng ra tư thế ngự gió.
Ngự gió vốn là mượn lực của gió, con thuyền giương buồm là ngự gió, ống bễ thổi lò là ngự gió, ngay cả phe phẩy quạt để bớt nóng cũng là ngự gió.
Gió thổi có thể mượn tức ngự gió có thể thành, pháp không triển lại ý dắt đi, càng thêm gần với đạo.
Dịch Thư Nguyên đón gió mà đi, tốc độ tự nhiên nhanh hơn, quần áo tóc dài bay phần phật về sau, trên mặt thậm chí hiện ra vẻ cuồng tiếu.
"Kiếp Kinh Trập nhập đạo, trong mộng phệ thân muốn chết, kiếp Lập Xuân ngũ hành, hiểm tử nhưng vẫn còn sống, kiếp Cốc Vũ còn như gần như xa, tới kiếp Vũ Thủy vậy mà ta lại mưu toan dùng thủ đoạn luyện khí để đối phó."
Giờ khắc này, cảm giác trong lòng của Dịch Thư Nguyên cũng giống như Tư Tử Xương lúc ngự mây bay trên biển vậy, trực diện ma cũng là trực diện chính mình.
Giờ khắc này cảm giác trong lòng hắn cũng giống như cảm giác của Công Tôn Dần, có trước kia Công Tôn Dần mất đi hết thảy, cũng có mờ mịt trước đây, càng giống như thông qua cảm giác đối với kiếm ý xa xa, thông linh tình cảnh liều lĩnh của đối phương giờ phút này.
Ứng với tình cảnh của bản thân, ứng với tình cảnh của người khác, ứng với chấp niệm của bản thân, ứng với đau buồn của người khác.
Giờ khắc này cảm giác của Dịch Thư Nguyên cũng là sở ngộ của chính hắn, người đánh bại ma cũng có thể thành ma, ma tuy là nghĩa xấu, nhưng hết thảy đều không phải là tuyệt đối, thay vì sợ nó không bằng đối mặt với nó như bản thân mình.
"Ha ha ha ha ha Dịch Thư Nguyên, ngươi cũng quá mức ngây thơ rồi! Kiếp nạn Thiên Ma, để ta nhìn xem cái gì gọi là nhập ma, cái gì gọi là ngự ma!"
Nhất trọng Thiên Cương Biến, là thiên ma hóa sinh.
Nhất trọng Địa Sát Biến, là Thiên Ma Biến.
Trong thoáng chốc, giờ phút này tóc của Dịch Thư Nguyên giống như bị băng tuyết nhuộm trắng vậy, bắt đầu từ ngọn, một tầng màu trắng như tuyết không ngừng kéo dài, cho đến khi bao phủ toàn bộ lọn tóc.
Màu da trên mặt cũng giống như bị tuyết màu trắng quất vào, vậy mà còn trắng hơn so với thời điểm biến hóa thành Mịch Ly, hai mắt như đan phượng thâm sâu vô tận, khuôn mặt lạ lẫm hiện ra vài phần cảm giác yêu dị, nguyên bản khúc cư bào lại hóa thành một chiếc áo khoác sẫm màu, từ tầng tầng màu xanh hóa thành màu đen đỏ thẫm.
Trong nơi không thể thi triển pháp thuật này, vậy mà Dịch Thư Nguyên lại hoàn thành một biến, còn là ma biến, trên người lại không mảy may hiển lộ khí tức ma đạo, thậm chí còn không có cả cảm giác điên cuồng.
"Rống ngang ! ".
Tuyết mãng điên cuồng gào thét, không hề giống như tiếng loài rắn... si... si... si, có vài phần cảm giác không giống tiếng gì, ở trong thế giới này, nó là tồn tại có sức mạnh áp đảo chúng sinh.
Âm thanh truyền đến, trên mặt của Dịch Thư Nguyên lại lộ ra vẻ tươi cười, cho dù là kiếp cũng tuyệt không phải là tử kiếp, không phải là không thể phá được.
Gió tuyết ập tới cực nhanh, giờ phút này Công Tôn Dần và Tư Tử Xương đã không chỉ còn đối mặt với phong bạo, phía trước đã là tầng băng lưu động.
"Vù."
Một khối băng cứng thật lớn từ trên trời giáng xuống, hai người một trái một phải tránh đi.
"Ầm ầm." Một tiếng, băng cứng đập lên trên mặt đất, sau đó lăn về phía trước, xung quanh trắng xoá một mảnh, căn bản ngay cả yêu quái ở đâu cũng không thấy rõ.
Thế tới của Công Tôn Dần không hề ngừng lại, đạp trên băng nổi nhảy vào bên trong, yêu vật tẩu thủy sóng lớn ngập trời, nhất định ở trung tâm thậm chí là ở ngay phía trước.
"Niệm Ân ! ".
Công Tôn Dần thử gọi, nhưng giọng nói rất nhanh bị dìm ngập trong gió lốc, Tư Tử Xương phía sau theo kịp, thấy tảng băng đánh úp về phía sư đệ lập tức vung kiếm lên chém.
"Xoẹt ! ".
Một khối băng cao cỡ nửa người bị Tư Tử Xương chém đứt, gã giận dữ nhìn Công Tôn Dần.
"Lão gia hỏa ngươi, nhìn cho kỹ vào cho ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận