Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 519: Diệu dụng khi có một sư phụ tốt (1)

Tào Ngọc Cao vừa rời đi, Công Tôn Dần vốn không có gì khác thường sắc mặt bỗng nhiên kém đi, thậm chí thân thể còn có chút đứng không vững nữa.
"Sư đệ?"
Tư Tử Xương nhướng mày, duỗi tay đỡ Công Tôn Dần, bây giờ khí sắc của người sau còn kém hơn vài phần so với lão đầu mới phát hiện trong tai kiếp.
"Sư huynh, ta không sao."
Công Tôn Dần đứng thẳng người, khí sắc cũng hồng nhuận lên, chẳng qua là vận số vừa thay đổi cũng đã bị Tư Tử Xương nhìn rõ ràng, đương nhiên sẽ không tin rằng gã thật sự không sao.
Trịnh Dĩnh đứng ở bên cạnh khẽ lắc đầu.
"Đều đã trải qua bực kiếp số kỳ dị như vậy trong họa cảnh rồi vậy mà vẫn còn loại tính khí này, có việc cũng đừng có gắng gượng chống đỡ nữa, thừa dịp bây giờ nói ra càng tốt hơn một chút."
Trong lúc nói chuyện Trịnh Dĩnh theo bản năng liếc mắt nhìn Dịch Thư Nguyên.
Ý bên ngoài lời của nàng đã rất rõ ràng rồi, nếu như Công Tôn Dần thật sự có chỗ nào không ổn, thừa dịp Dịch tiên sinh ở đây nhanh chóng nói ra, chính mình không làm được nhưng có lẽ cao nhân có thể giúp ngươi.
Thật ra Dịch Thư Nguyên cũng có chút nghi ngờ về việc Công Tôn Dần ra khỏi kiếp vẫn không biến đổi trở về, nhưng việc đó cũng có rất nhiều loại giải thích, ví dụ như bản thân Công Tôn Dần không muốn biến trở về, muốn dùng cách này để cảnh tỉnh chính mình.
Nhưng hiện giờ xem ra hình như không phải là như vậy.
"Thật ra ta cũng không nói ra được là sao. Giống như…giữa tâm thần trống rỗng một khối."
Trong lòng bỗng nhiên Dịch Thư Nguyên khẽ động, ngăn Công Tôn Dần lại.
"Không vội, một hồi đi vào lại nói về chuyện của ngươi!"
Nói xong câu đó, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng xòe quạt xếp trong tay ra, sau đó khẽ vẩy tới mặt ngoài bức tranh sơn thủy.
Vèo !
Một đạo hỏa quang xuất hiện từ trong quạt, sau đó tràn ngập toàn bộ bên ngoài bình đài cửa động.
"Ầm ! ".
Trong mắt của Trong Trịnh Dĩnh và sư huynh đệ Tư Tử Xương lộ ra kinh ngạc, một tòa đan lô bay ra từ trong quạt, ba chân trùng trùng điệp điệp rơi trên bình đài.
Lò đan vừa xuất hiện, trong chốc lát nhiệt độ xung quanh hình như cũng tăng cao không ít, ánh lửa hừng hực thiêu đốt trong từng lô nhỏ, khiến cho quang cảnh xung quanh sáng ngời thêm vài phần.
Thạch Sinh và Hôi Miễn vừa nhìn thấy lò đan, lập tức nghĩ đến cái gì.
"Sư phụ, bảo bối của con đã thành rồi sao?"
"Tiên sinh, là như thế sao?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, nhẹ gật đầu với Thạch Sinh và Hôi Miễn.
"Cũng coi như là cùng chung lịch kiếp mà sinh, thiên phú của ngươi thịnh thủy, ngũ hành nhược hỏa, khó có thể cân bằng, tương lai sợ có đại nạn thủy hỏa, vi sư đưa cho ngươi bảo vật, cũng coi như giúp ngươi bổ sung chỗ thiếu."
Công Tôn Dần miễn cưỡng trải qua kiếp số, nhưng Dịch Thư Nguyên quả thật đã qua kiếp Vũ Thủy, tu vi tiên đạo lại có tăng lên, còn cần tinh tế cảm ngộ, mà pháp bảo trong lò thì đã đủ hỏa hầu rồi.
Hôi Miễn đứng trên đầu Thạch Sinh cười nói.
"Tuy rằng Thạch Sinh còn chưa học được bao nhiêu tiên pháp, nhưng tiên lô đã thành, pháp lực nhất định vô cùng tinh thuần, có pháp bảo tiện tay khẳng định sẽ rất lợi hại!"
Đây chính là lợi ích khi có một sư phụ tốt, muốn học tiên pháp sẽ có khó khăn, nhưng nếu dùng pháp bảo thì đơn giản hơn nhiều.
Công Tôn Dần và Tư Tử Xương bên cạnh nghe Thạch Sinh đã thành tiên lô, trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Chư vị lại lui về phía sau vài bước, lò đan chuẩn bị mở rồi!"
Mấy người đương nhiên không dám chậm trễ, theo nhau thối lui đến cửa động, Dịch Thư Nguyên cầm quạt xếp trong tay mạnh mẽ quạt vài cái về phía lò đan.
Ầm ! ầm !
Mỗi một quạt hạ xuống, ngọn lửa trong lò sẽ càng thêm mãnh liệt.
Linh khí nồng đậm trong núi tiên Vân Thúy đều hội tụ về nơi này, thậm chí còn tạo thành một cỗ linh phong.
Dịch Thư Nguyên một tay cầm quạt một tay bấm đốt ngón tay, sau khi đợi khoảng nửa khắc đồng hồ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chỉ thấy phía chân trời đã giăng đầy mây đen.
Còn muốn đến?
"Hừ!"
Dịch Thư Nguyên hừ nhẹ một tiếng, vung quạt mạnh một cái từ dưới đáy lò đan hướng lên trên.
"Cạch ! ".
Nắp trên đan đỉnh bay lên một cái rồi lại đậy xuống, mà trong một cái chớp mắt đó, lại có vô tận ánh lửa thoát ra, mấy đạo kim quang kèm theo thế lửa phóng lên trời, bay thẳng tới mây đen phía chân trời, ánh lửa thiêu đốt cả tầng mây đỏ lên.
Tầng mây hội tụ lại cũng không có sét đánh hay đổ mưa, sau khi hóa thành một mảnh mây đỏ, vậy mà rất nhanh đã tiêu tán.
Dịch Thư Nguyên nhìn bảo vật trong ngọn lửa ngút trời, vẫy tay, ánh lửa trên không trung lập tức giảm đi, kim quang gào thét cùng cuồng phong rơi xuống hải đảo bên dưới.
"Chậc chậc chậc, uy thế không tệ. Thạch Sinh tới đây!"
"Vâng sư phụ!"
Thạch Sinh tận lực áp chế sự hưng phấn chạy đến bên cạnh Dịch Thư Nguyên, ánh mắt lại nhìn tới bảo bối trên trời hạ xuống.
Đối mặt cuồng phong gào thét và thế lửa mãnh liệt, Thạch Sinh không hề có một chút cảm giác e ngại nào, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Cho đến khi bảo vật rơi xuống biên giới hang động, nguyên bản nhiệt độ nơi đây bởi vì lò đan khép lại mà có chỗ hạ thấp, bây giờ thoáng cái lại tăng cao đến trình độ như có ngọn lửa thiêu đốt bên cạnh.
Bảo vật lơ lửng ở trước mặt Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh, được bao bọc trong một mảnh ngọn lửa, không biết là ánh sáng của bản thân hay là ngọn lửa hừng hực.
"Chúng nó là của ngươi đấy, bắt lấy đi."
"Vâng!"
Thạch Sinh cảm thấy bồn chồn, nhưng vẫn dũng cảm nghênh đón nhiệt độ cực nóng đi tới phía trước, cố nén kích động nhắm mắt, vươn đôi cánh tay non nớt ra bắt tới.
"Đúng rồi, Thạch Sinh cố lên, cho dù bỏng chết cũng phải bắt cho được, nếu không bảo vật sẽ cho rằng ngươi không xứng làm chủ nhân của nó, không phải sợ!"
Hôi Miễn đã chạy đến đầu vai Dịch Thư Nguyên, đứng ở bên cạnh liên tục động viên cho Thạch Sinh, Trịnh Dĩnh và sư huynh đệ Công Tôn Dần phía sau đồng dạng nhìn không nháy mắt.
Thạch Sinh vươn tay vào trong lửa, sau đó gắt gao túm lấy bảo vật, lập tức cảm thấy giống như chộp vào trên bàn ủi vậy.
"A ! ".
Thạch Sinh phát ra tiếng thét thống khổ, Hôi Miễn nghe được cũng không khỏi khẽ run lên.
Nhưng rất nhanh, tiếng kêu của Thạch Sinh đã ngừng lại, nó chợt phát hiện không đau nữa, cảm giác cực nóng đã biến thành một loại ấm áp.
Nguyên bản ánh lửa chói mắt cũng nhạt xuống, lộ ra đồ vật ánh vàng rực rỡ trong tay.
Thoạt nhìn trong một tay của Thạch Sinh là một cái vòng đeo cổ màu vàng, tay còn lại thì là hai cái bánh xe nhỏ màu vàng chồng lên nhau trong lòng bàn tay.
"Lấy hòm quan tài thuần âm phối hợp cùng lửa lò luyện, lịch kiếp Vũ Thủy mà ra, có thể mượn thế phong hỏa, đây chính là Phong Hỏa Luân, vật ấy có thể giúp ngươi điều tiết khống chế thủy hỏa khí, hơn nữa cưỡi lên có thể lên trời xuống biển, không chậm hơn so với ngự kiếm phi hành."
Dịch Thư Nguyên cầm quạt chỉ vào phía trên hai cái Phong Hỏa Luân, sau đó lại chỉ tới một bên.
"Vật này hòa hợp đạo âm dương, hợp càn khôn ảo diệu của bổn môn, cầm có thể hộ thân ngăn địch, ngươi cần tế luyện nhiều hơn, tới tấm lòng tương thông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận