Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 520: Diệu dụng khi có một sư phụ tốt (2)

Thạch Sinh bên cạnh sớm đã cao hứng đến quên cả trời đất rồi, yêu thích không buông vuốt vuốt bảo bối trong tay, sau đó trực tiếp ném hai cái Phong Hỏa Luân lên không trung.
Hai bánh xe đón gió lớn lên, thoáng cái đã to giống như cái tô, hơn nữa còn "ầm !" một tiếng, trong bánh xe phụ bốc lên cả hỏa diễm.
Thạch Sinh thả người nhảy lên, trực tiếp đứng một chân trên một cái bánh xe.
"Ài ài ài."
Thạch Sinh lắc lư vài cái, bánh xe khác đã bay tới, "tiếp được" bàn chân còn lại của nó.
"Không bị phỏng chân chút nào hết, ha ha ha."
Trong tiếng cười, Thạch Sinh bỗng nhiên thả người nhảy vài cái trên không trung, hai bánh xe thủy chung dán ở trên chân nó, mặc kệ nó làm động tác gì trên không trung, đều có thể duy trì cân bằng hoàn mỹ.
Giống như có một tầng khí lưu ổn định bao bọc giữa Phong Hỏa Luân cùng với bàn chân!
"Ta biết bay rồi, ta biết bay rồi ! ".
Vốn Dịch Thư Nguyên còn muốn dặn dò thêm vài câu, khuyên bảo Thạch Sinh làm thế nào để tâm ý tương thông cùng bảo vật, làm như thế chung sống cùng chúng nó, nhưng bây giờ xem ra ý niệm này là dư thừa.
"Sư phụ, con muốn ra ngoài đi dạo!"
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ sau đó cười cười nói.
"Đi đi, thậm chí ngươi có thể bay về thăm nhà, nơi đây cũng chỉ cách Nguyệt Châu có mấy vạn dặm mà thôi!"
Vừa nghe thấy sư phụ nói như vậy, Thạch Sinh vừa mới trải qua sống 1 năm bên trong họa cảnh, lập tức cảm thấy nhớ nhà mãnh liệt.
Về thăm nhà một chút vậy.
"Sư phụ, vậy con bay về thăm nhà nhá?"
Dịch Thư Nguyên gật đầu, lại vỗ vỗ Tiểu Hôi trên đầu vai, Hôi Miễn đã sớm cũng kích động lập tức tháo chạy về phía không trung, hạ xuống đỉnh đầu Thạch Sinh, nó cũng rất muốn mở mang kiến thức hai bảo bối này.
"Tiên sinh ngươi yên tâm, ta đi cùng Thạch Sinh!"
"Đi thôi, đeo cái này vào, dẫu sao chờ lúc ngươi trở lại ta chưa hẳn vẫn còn ở Vân Thúy Sơn."
Dịch Thư Nguyên ném Thiên Tiên Lệnh của mình lên không trung cho Thạch Sinh, người sau tiếp được tường tận xem xét qua, hiện giờ nó cũng nhận ra hai chữ "Tiên Tôn" ở phía trên.
Thạch Sinh từ không trung hạ xuống, chân đi trên đất bằng khom người thi lễ về phía Dịch Thư Nguyên, lại hành lễ với ba người thần sắc khác nhau.
"Sư phụ, vậy con đi đây! Các vị tiền bối, Thạch Sinh đi trước!"
Nói xong những câu này, cuối cùng Thạch Sinh không cần áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng nữa, thả người lên trực tiếp nhảy ra vách núi, đạp trên Phong Hỏa Luân xông về phía chân trời.
"Hôi tiền bối, chúng ta đi ! ".
"Thạch Sinh, đi nhanh chút! ".
"Vâng ! ".
Giọng nói vui sướng của một người một chồn theo ánh lửa đi xa, Dịch Thư Nguyên thấy vậy cũng không khỏi lắc đầu cười, cuối cùng vẫn là hài tử.
Sau đó Dịch Thư Nguyên liếc qua lò đan, quét quạt xếp qua, đã thu lò đan vào trong quạt.
Đợi Dịch Thư Nguyên xoay người sang chỗ khác, mặc kệ là Trịnh Dĩnh hay là Công Tôn Dần và Tư Tử Xương đều còn đang nhìn bầu trời.
Hai kiện bảo vật xuất thế làm cho người ta có một loại cảm giác không giống bình thường, mà Thạch Sinh chỉ trong một lát đã có thể khống chế tùy tâm cũng khiến người ta chấn động chỉ có hơn chứ không kém.
"Dịch tiên sinh, cuối cùng Thạch Sinh mấy tuổi?"
Trong tiên đạo có quá nhiều người thích duy trì thanh xuân, nhìn tuổi nhỏ nhưng chưa hẳn thật sự nhỏ tuổi.
Nhưng vấn đề Trịnh Dĩnh hỏi ít nhiều có chút buồn cười, dẫu sao cùng nhau trải qua "1 năm" trong họa cảnh, mọi người ở đây đã đầy đủ hiểu được tính tình của Thạch Sinh.
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ một chút nói.
"Không tính trong họa cảnh 1 năm, coi như là sáu tuổi."
Sáu tuổi…
Hâm mộ người ta có một sư phụ tốt là khó tránh khỏi, mặc cho ai thấy tình cảnh này, đều ít nhiều có chút hướng tới, nhưng giờ phút này người bên ngoài lại biết rõ không hâm mộ đến được.
Dịch Thư Nguyên nhếch miệng, mấy vị ở đây sẽ không cho rằng Dịch mỗ hắn thu đồ đệ rất nhỏ chứ?
Lần tới có cơ hội, cho các ngươi gặp Tề Trọng Bân!
"Tốt rồi, còn có sự tình của Công Tôn đạo hữu nữa, chúng ta vào trong nói chuyện đi!"
Nói xong Dịch Thư Nguyên đi trước bước vào trong động, mấy người mặt khác cũng đi theo vào.
Bọn họ lại tiến vào chỗ sâu trong động, mà "đi vào" trong miệng Dịch Thư Nguyên cũng không chỉ là trong động.
Không bao lâu, một đoàn người lần nữa về tới cảnh trong tranh, chỉ là lần này không có Tào Ngọc Cao, cũng không có Thạch Sinh hoạt bát cười vui không ngừng cùng Hôi Miễn.
Mà bây giờ cảnh trong tranh được gọi là Vân Thúy Động Thiên cũng đã khôi phục diện mạo như cũ.
Vẫn là hữu sơn hữu thủy, vẫn rộng bằng nửa huyện, vẫn bị mây mù vờn quanh như cũ, nhưng biến hóa không nên có đã mất hết ráo.
Đến đây, mọi người ít nhiều có chút cảm khái, ký ức đã từng vẫn còn vang vọng trong đầu.
Ngay bên cạnh dòng sông nhỏ, Dịch Thư Nguyên kêu Công Tôn Dần ngồi xếp bằng xuống, mà hắn đứng ở bên người, tâm thần lại nghĩ tới vài phần Thiên Ma vận số.
"Mở rộng tấm lòng, không được kháng cự, càng không nên suy nghĩ nhiều, hết thảy thứ chứng kiến trong lòng đều là ảo cảnh."
"Vãn bối hiểu rõ!"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, cho dù không thay đổi, cho dù ngày hôm nay ma đạo lại phản hồi, cũng xa xa không thâm hậu bằng những biến hóa khác, nhưng dưới Công Tôn Dần tín nhiệm tuyệt đối, lấy sự thông linh của hắn cũng là đủ rồi.
Quạt xếp nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu của Công Tôn Dần, một đám khí tức đặc thù theo nê hoàn cung tiến vào thân gã.
Trong đầu Công Tôn Dần liên tiếp hiện ra đủ loại tưởng tượng, từng màn trong kiếp lúc trước cũng không ngừng tái diễn, thậm chí không chỉ là ở trong kiếp số, một chút ký ức tu tiên lúc trước cũng hiện ra trong đây.
Những thứ này Dịch Thư Nguyên không nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được tâm thần và cảm xúc của Công Tôn Dần chấn động kịch liệt, cũng có thể cảm nhận được vận số biến hóa nhỏ nhất trong người gã.
Thật lâu sau, Dịch Thư Nguyên thu hồi quạt xếp, trầm mặc chờ Công Tôn Dần tỉnh lại.
Ước chừng trôi qua một khắc đồng hồ, Công Tôn Dần mới mở mắt, Dịch Thư Nguyên có chỗ phát hiện, bản thân gã cũng bởi vậy có cơ sở cảm ứng, chỉ là không quá rõ ràng.
"Công Tôn đạo hữu, chắc hẳn chính ngươi cũng đã mơ hồ có cảm giác rồi đúng không?"
"Quả thật có chút cảm giác, nhưng không hề rõ ràng, xin tiên sinh chỉ giáo!"
Dịch Thư Nguyên nhìn lên bầu trời, hết thảy nơi đây đều là giả, nhưng lại thực sự lưu lại khí tức kiếp số trước đây, hắn vận hành pháp lực trong người, thi triển loại Thiên Cương Biến như thiên ma hóa sinh tự nhiên vô cùng miễn cưỡng, nhưng che giấu thiên cơ lại thuận tiện một chút.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Dịch Thư Nguyên phải đi vào đây mới nói.
"Công Tôn đạo hữu, mặc dù ngươi đã qua Thiên Ma kiếp, nhưng lại hết sức miễn cưỡng, tâm hồn có thiếu, ngày sau tu hành sẽ có đại khốn cảnh, nhưng hễ là sự tình đều có một đường sinh cơ!"
Dịch Thư Nguyên không cho rằng cảnh giới tiên đạo của mình nhất định rất cao, nhưng có thể xác định một đường sinh cơ mà hắn muốn nói, tuyệt đối thuộc về tiết lộ thiên cơ, nhưng mà bản thân nợ nhiều không lo, hắn còn sợ thiên đạo bất dung nữa sao?
"Tâm hồn có thiếu, tâm duyên lại thịnh, Dịch mỗ có nhất pháp có thể cho ngươi đã hết cơn khổ đến ngày sung sướng."
Chuyện liên quan tới tu hành, thần sắc của Công Tôn Dần vô cùng nghiêm túc lắng nghe, mà tiếng nói của Dịch Thư Nguyên cũng chỉ thoáng dừng lại tiếp tục truyền ra.
"Ngươi cần mau chóng biến lĩnh ngộ trong lần lịch kiếp này thành diệu pháp tu hành, còn cần tìm một vị đồng tâm, không hề giữ lại truyền đạo tu hành của ngươi, từ nay về sau hai người các ngươi cùng nhau tu hành!"
Nhìn Công Tôn Dần nhíu mày suy tư, thần sắc của Trịnh Dĩnh xuất hiện khác thường, Dịch Thư Nguyên không khỏi nở nụ cười.
"Người mà Dịch mỗ nói không cần nhất định là nữ, càng không phải là chủng loại quan hệ các ngươi nghĩ trong lòng, mà càng giống như là người đồng tâm vệ đạo! Nhưng mà…đến lúc đó khả năng vẫn còn có Thiên Ma."
Dịch Thư Nguyên lại nói đến nước này, trong lòng đột nhiên khẽ nhảy một cái, không nói ra câu kế tiếp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận