Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 522: Học sư phụ (2)

Giờ phút này một con Giao Long lân phiến hoa đang tắm gội lôi quang giữa biển trời, nhưng ánh mắt của nó lại đang không ngừng nhìn khắp bốn phương.
"Không có xuất hiện sao, nó đã đi đâu, suy đoán của ngươi căn bản không đúng ! ".
Dưới mặt biển là một con rồng dài với chòm râu dài cả nửa người, giờ phút này đang thản nhiên bơi theo hải lưu dưới nước, nghe giọng nói trên bầu trời, nó mở hai mắt lộ ra long nhãn màu hổ phách.
"Ta chỉ nói là có khả năng, không nói là nhất định sẽ có, nghe ngươi miêu tả, bảo vật nọ vừa sinh đã có linh tính, đó chính là đang tìm lôi mà ăn, có thể tới chỗ có phong lôi để tìm kiếm, nhưng không nói nhất định có thể tìm được."
"Khốn nạn, ngang! ".
Tiếng rồng ngâm lại tái khởi, nhưng không hề có cảm giác du dương, ngược lại lộ ra có chút nóng nảy.
"Bảo vật đó nhất định phải là của ta ! ".
Giao long dưới nước nhắm mắt lại, giọng của cấp trên nghe vào trong tai quả thực có chút om sòm, tính tình như thế, sớm muộn cũng sẽ ăn thiệt thòi.
Nhưng mà ăn chút thiệt thòi cũng tốt, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn, ngược lại đừng có mâu thuẫn nào đó không thể giải cùng với bổn tộc là được, còn lại hết thảy đều không tính là cái gì.
"Hả?"
Con rồng dưới nước bỗng nhiên mở mắt, xuyên thấu qua mặt biển nhìn tới bên ngoài phong bạo, râu rồng thật dài hơi khẽ động.
Nhưng đợi khi nó nhìn kỹ tới lại không phát hiện có cái gì đặc biệt.
"Tức chết ta ! ".
Giao long phía trên bay múa trong gió lốc một trận, sau đó không còn lượn lờ trong đó nữa, bảo vật nọ có ở đây hay không đã rất rõ ràng.
Sau đó thân rồng uốn éo, xông ra bên ngoài phong bạo.
"Ở bên ngoài càng không thể tìm được, có muốn ta tìm một món bảo bối giúp ngươi hay không?"
Giao long dưới nước lười biếng hỏi một câu, mà câu trả lời của đối phương lại chính hợp với ý của nó.
"Không cần đến ngươi!"
Giao long dưới nước cũng không nói gì nữa, trong đầu hiện ra ý niệm "gia không rảnh hầu hạ", đong đưa thân hình bơi về phía biển sâu.
Trong tầng mây phía trên cơn dông, Thạch Sinh chân đạp Phong Hỏa Luân và Hôi Miễn cũng không để ý đến còn có một con rồng lặn dưới nước, nhưng bọn họ có thể thấy con rồng hư hỏng nọ đã rời đi.
"Phù, tên vô lại đó rời đi rồi."
"Rõ ràng vẫn còn thèm muốn Ngọc Kinh của sư phụ!"
"Khi nào trở về lại nói với tiên sinh, lần tới gặp được phải cho nó một giáo huấn thật đau!"
"Không sai!"
Rất nhanh hai người lại rời khỏi tầng mây, nhưng phương hướng phi hành không có cải biến.
"Ây Thạch Sinh ngươi bay sai rồi, nhà của ngươi ở bên đó!"
Thạch Sinh ngẩng đầu nhìn Hôi Miễn.
"Nhìn bộ dạng thở phì phò của con rồng hư hỏng nọ, không giống như sẽ đi làm việc tốt, ta sợ nó đi gây chuyện xấu, chúng ta đi theo nhìn xem!"
"Việc này…cũng được, đi theo một đoạn đường xem."
"Ừ!"
Một lần đi theo vậy mà cũng rất lâu, thậm chí còn dần dần thấy được lục địa.
Tinh thần của Thạch Sinh và Hôi Miễn lập tức chấn động, không quan tâm phải chăng là đường về nhà hay không, bất cứ ai bay trên biển lâu rồi... khi nhìn thấy lục địa đều cảm thấy một chút phấn khởi.
"Ồ, con rồng nọ đâu rồi?"
"Ý? Không để ý cái đã không thấy tăm hơi nữa!"
Thạch Sinh hơi nhắm mắt, sau mấy hơi bỗng nhiên mở to mắt.
"Ở dưới nước!"
Thạch Sinh không ngừng bay theo cảm giác đi về phía trước, cũng cách bên cạnh bờ càng dần càng gần.
"Hình như nó đang dọc theo bên cạnh bờ tìm cái gì đó?"
Hôi Miễn nghi ngờ hỏi một câu, sau đó nó và Thạch Sinh đều đã nhận ra có khí cơ biến hóa, không cần nó nhắc nhở, Thạch Sinh đã thúc giục Phong Hỏa Luân theo kịp.
Bên đó là một vùng nước cạn ven biển, có một mảng lớn cát mịn thiên nhiên, tuy rằng thời tiết đầu mùa xuân, nhưng thuỷ triều nơi đây lên xuống ổn định, nhiệt độ cũng tương đối cao, giờ phút này bên mép nước có mấy đứa trẻ đang chơi đùa.
Dưới sóng biển, một con giao long cảm thụ được khí tức cùng âm thanh bên cạnh bờ, sau đó đuôi rồng nhẹ nhàng vỗ xuống.
Lập tức một cỗ sóng lớn từ hải vực xa xa dâng lên, thế tới của sóng biển vừa gấp vừa nhanh, tràn thẳng tới bãi cát cạn.
Trên không trung, Thạch Sinh kinh hô một tiếng.
"Không tốt, đồ khốn nạn đó muốn dùng sóng đánh người!"
Giọng của Hôi Miễn càng bén nhọn hơn so với Thạch Sinh, nó hiểu rõ yêu vật hơn xa so với Thạch Sinh ngây thơ, từ trên trình độ nào đó mà nói Long Tộc cũng là yêu vật, chỉ là không nghĩ tới tên bên dưới lại dám trắng trợn như vậy!
"Nó muốn ăn thịt người! Nhanh đối phó nó!"
"Cái gì!?"
Thạch Sinh cảm thấy kinh hãi, lập tức lấy vòng đeo màu vàng ở trên cổ xuống, nhưng thật ra nó cũng không biết sử dụng như thế nào, sư phụ chưa có dạy qua.
Chiếc vòng vòng đeo cổ nho nhỏ này có thể đối phó với giao long sao? Nhưng mà ta mới đúc được tiên cơ, pháp lực thấp kém, có thể dùng được sao?
Ý niệm này chỉ lóe lên trong đầu rồi biến mất, tất cả đều bị Thạch Sinh tạm thời đè xuống, nó lựa chọn tin tưởng mình, mấu chốt là tin tưởng bảo bối hộ thân sư phụ cho!
Thạch Sinh dựa vào cảm giác trong lòng, Càn Khôn Quyển chuyển động trên ngón trỏ.
Sau vài vòng chuyển động, Càn Khôn Quyển vậy mà lại càng lúc càng lớn, càng dần càng to, nếu như không biết dùng như thế nào, vậy thì học sư phụ, đập!
Đám trẻ trên bãi cát cũng đã phát hiện sóng biển đánh tới, từng đứa phát ra tiếng kêu sợ hãi, rõ ràng mặt biển đang rất bình tĩnh tại sao lại có sóng lớn từ đâu tới?
"Có sóng lớn!"
"Mau tránh ra."
"Không kịp nữa rồi, mọi người nằm xuống, nắm thật chắc! ".
"A ! ".
Cũng đúng lúc này ở trên bầu trời, sau khi Càn Khôn Quyển quay giữa ngón tay Thạch Sinh hơn mười mấy vòng đã to như là cối xay, bị Thạch Sinh vung ra.
"Đi ! ".
Ông !
Càn Khôn Quyển rung rung rất nhỏ, hóa thành một đạo kim quang bay về phía mặt biển.
Ngay một sát na Càn Khôn Quyển phá vỡ mặt nước, giao long trong nước hình như cũng có nhận thấy, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt chỉ thấy có kim quang lóe lên, một cái vòng vàng đã tới ngay trước mắt.
"Cạch ! ".
Trước đó là một loại gợn sóng vô hình bạo khai, sau đó là nước chảy chấn động.
"Ùm... bò..."
Trán của giao long bị Càn Khôn Quyển một kích đập trúng, thân rồng phá vỡ dòng nước bay xéo vào trong biển, trong miệng còn truyền một tiếng rên rỉ.
Thạch Sinh và Hôi Miễn ở trên bầu trời trước sau phát ra tiếng hoan hô.
"Đánh trúng rồi!"
"Đánh tốt lắm!"
Dưới bãi cát, cơn sóng lớn ập đến bên cạnh đám trẻ giống như bỗng nhiên tiên tan hết lực lượng, hóa thành hải lưu nhu hòa đập vào trên người bọn nhóc, không có hất người đi, càng không kéo người vào trong biển.
Nhưng mà đám trẻ cũng bị dọa sợ, không dám chơi nước nữa, nhao nhao chạy trốn về nhà.
Trên bầu trời, một đạo kim quang bay trở về, Thạch Sinh theo bản năng thò tay tiếp lấy, bắt được một cái vòng to hơn nhiều so với Càn Khôn Quyển đeo ở cổ.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau! ".
Hôi Miễn rống to bên lỗ tai Thạch Sinh.
Thạch Sinh như từ trong mộng mới tỉnh, theo ý niệm trong đầu khẽ động, Phong Hỏa Luân bộc phát ra một trận hỏa diễm, hóa thành hai đạo hỏa tuyến như lưu tinh chạy về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận